Hơn nửa năm trôi qua nhanh như chớp mắt.
Cậu lười biếng cuộn tròn trên đã ngủ ngày đêm.
Một cảm quen thuộc thoáng qua: Hoa, đây cậu bị sao mà không ăn vậy?”
“Tôi rất đ//au.” Cậu ớt tôi, “Bên trong tôi như có một ngọn núi l//ửa vậy.”
“Cậu nước không?”
Cậu lắc đầu.
“Vậy cậu nghỉ ngơi tiếp đi.”
“Tôi sắp phải đi một chuyến.”
Chưa đợi tôi nói xong, thì cậu đã ng//ất xỉu.
Lúc ra cửa, tôi cậu ta, trong bất đây có lẽ là lần tôi thấy cậu ta.