15
Thân x//á/c nhà Abe phong ấn vương Thôn Tử, thật ngờ.
Lão Dương nhìn Thôn Tử, mặt như đưa đám, quỳ sụp xuống:
“Xong rồi! xong rồi!”
“Tổ dòng họ Abe, thẹn các người!”
Hạ Thương hừ lạnh kh/inh thường:
“Chỉ vương nhỏ nhoi Nhật Bản, gì đ/áng s/ợ?”
Lão Dương như phát đi/ên:
“Mỗi mình Thôn đ/áng s/ợ, hắn triệu hồi Bách Qu//ỷ Dạ Hành!”
“Mười vương tụ các định đối phó thế nào?”
Quả nhiên, lão xong, Thôn Tỳ Mộc Tử, gầm lên gi/ận dữ, hóa.
Gương mặt vốn mỹ thành mặt xanh nanh dài, tóc đỏ như ngọn lửa, vặn vẹo ch/áy.
Thể hiện cơn thịnh nộ trời.
Người khác mỹ Thôn bằng nổi đi/ên.
“Bằng hữu! Hôm nay nhất định b/áo th/ù ngươi!”
Yêu khí trời bao phủ toàn khu rừng!
Sau hiện ra, tiếng qu//ỷ âm nổi lên tứ vây kín chúng tôi.
Một con xà cao mét, cái như nở phun Xà.
Hạ Thương lướt lên không, cầm đ/ao lớn, nhìn chằm chằm nói:
“Cửu Tương Liễu? Mất cái sang Nhật Bản ngàn năm, đổi tên rồi tưởng ai nhận hả?”
Rồi quay sang xinh đẹp kiều cạnh:
“Gọi ngươi Cửu Vĩ Hồ, Ngọc Tảo Tô Đát Kỷ đây?”
“Đường đường thượng cổ, hòa thượng mê gái huy, nhục sao?”
Anh Thương đẳng cấp!
Từng ấy cổ đại, anh đều nhận ra!
Quả hổ thần thú thượng cổ!
Lũ ban hổ, lời Hạ Thương x/ấu hổ.
Ngọc Tảo Tiền phục: “Niên, ngươi nhục, ngươi thế sao? Cũng con huy, gì ta?”
Bát Xà nói: “Đúng đó! Ngươi tư cách gì chúng ta?”
Tôi quỳ gối trước Hạ Thương:
“Nói vớ vẩn! Các ngươi đều bịa bóp méo, dìm hàng!”
“Anh Thương sai khiến? phụng ảnh phụng, rõ chưa!”
Anh Thương khó khăn lắm gặp cũ, diện này nhất định phải cho!
16
Mọi ngờ co dãn như vậy, sự “mặt dày” choáng váng.
Thằng tôi, Thần, quay mặt lòng con nhện, như mất hết mặt mũi, thà nhìn nữ nhền nhện nhìn tôi.
Bạch Ẩn ở cạnh dịu dàng, chiều chuộng, quay sang Ngọc Tảo Tiền:
“Lão tổ tông, lưu lạc ngoài bao năm, chắc nhớ nhà rồi không?”
“Hay ở đây, để vãn bối phụng dưỡng ngài...”
Yêu đuôi tuyệt triều sụp đổ, nhìn Ẩn, xúc động rơi lệ:
“Tiểu ca trông đẹp trai đấy, chưa?”
Bát Xà nổi gi/ận:
“Ngọc Tảo Ngươi!”
Ngọc Tảo Tiền chu mỏ:
“Bị phong ấn bao năm, ngươi buồn à? muốn ch3t rồi đây!”
“Ngươi thích đ/ộc thân, chịu nổi đâu nha”
Tôi nhìn Xà gi/ận đùng trước mặt, nhớ meme nổi tiếng phim truyền hình:
“Ê ngươi cái cơm kiểu gì thế? Xếp hàng lấy cơm hả?”
Chọc nó, nó phun đ/ộc ngay lên tôi.
Cả khu rừng dưới chân thành lầy, lên mùi hăng cay gay mũi.
Lũ phấn khích, hò hét vũ khí nhốn nháo.
Hạ Thương nhìn vậy, ánh mắt trầm xuống:
“Muốn ch3t à? xem ngươi muốn giữ cái không!”
Trường đ/ao hắn đột nhiên dài mấy chục mét, thẳng vào rắn.
Một cái rắn rơi xuống m//áu đen phun trào.
Bát Xà sững sờ rồi thét lên:
“Aaa! Ch3t mất, ch3t mất, ch3t mất!”
Tôi hoảng hốt kêu:
“Năm xưa Vũ gi*t Tương Liễu, m//áu nó tưởi khủng khiếp, đất qua mọc, nước uống được!”
“Anh nó, h/ủy ho/ại môi trường à!!”
“Bảo vệ môi ai ai trách nhiệm nha!”
Yêu sống núi lầy, rất chú trọng môi trường sống.
Nghe vậy nữa, xúm nâng Xà dậy, giúp băng vết thương.
“Bát mất nữa rồi, khi đổi tên thành Thất nhỉ?”
“Ừ ha, thảm gh/ê á!”
“Tuyết Nữ nhân, dùng băng thuật cầm m//áu Thất đi…”
17
Bị chúng quấy trận, Bách Qu//ỷ Dạ Hành Thôn hoàn toàn lo/ạn.
Hắn gào thét:
“Đ//ê Các ngươi thật đ//ê t//iện!!”
Hạ Thương rất khiêu khích, vỗ vỗ mình:
“Bằng tốt ngươi ở ta, tiêu xong rồi.”
“Ngươi thương hắn vậy, muốn theo trọn không?”
Bạch Ẩn lừa Ngọc Tảo Tiền mất, rụng đều lo cầm m//áu, đám ô Bách Qu//ỷ Dạ Hành biến thành trò cười.
Binh mã đường ngoại quy đàng hoàng, chóng gọn sẽ.
Hạ Thương vung đ/ao, Thôn tơi tả, cuối cùng hắn luôn, cái đặt cạnh Tỳ Mộc Tử, hai lặng lẽ nhìn nhau rơi lệ.
“Bằng ta!”
“Tri ta!”
Tôi Hạ Thương mạnh, ngờ anh mức này.
Tôi nhào tới bám ch/ặt anh ta:
“Anh! Từ anh anh trai em! Em theo anh đời!”
Tên dở Hạ Thương, rõ ràng được nịnh vui miệng vẫn chê:
“Ồ? Thật không?”
“Thế tên Thần thiếu gia sao?”
Tôi: anh đáng nhắc tới!”
Lý Tráng Tráng, Thiệu Lan Hiên, lỗi nha!
Tôi rồi!
Lão Dương mơ màng tỉnh lại, cảnh trước mắt kinh hãi:
“Các… các người…”
Không sai, Bách Qu//ỷ Thôn đều bắt.
Tự xưng Vương cuối cùng ch3t thảm dưới Hạ Thương tâm toại, ch3t thảm sa trường.
Giờ hai cái khóc nhau.
“Không ngờ, sứ mệnh năm nhà Abe chúng kết thúc như thế…”
Nói rồi, bò dậy, xem xẻo:
“Chiya, chứ?”
Tôi đáp:
“Nó sao, lúc nó tự đ//âm vào tim, dùng linh lực bảo vệ tâm mạch nó rồi.”
“
Chỉ là, phong ấn giải rồi, lực chống đỡ, này thường.”
18
Lão Dương lấy thân Abe Chiya, động nói:
“Vậy tốt lắm rồi, ơn Thiên nhân.”
Ông nhìn tôi:
“Còn chúng…”
Tôi hít sâu, trầm ngâm:
“Cái đó cần lo.”
“Dù chúng nước tôi, đất nước không?”
“Giao Thành Hoàng xử lý, tr//a kh//ảo, xét ph/ạt giam, đều do quyết.”
“Sao? tiếc à?”
Lão vội xua tay:
“Không không!”
“Tôi rồi, mệt lắm rồi, mong trai bình an thôi.”
“Còn gì tùy các vị xử lý đi!”
Bọn vậy khóc rống:
“Abe nhân!”
“Ngài bỏ mặc chúng được!”
Lập đám tướng sĩ gõ đầu:
“Im Nhìn xem địa ai!”
Tôi xoa Thần:
“Không chứ?”
Thẩm Thần đầu:
“Chị, sao.”
“Nhưng tụi mình bỏ giữa triển lãm, chủ trả tiền không?”
Tôi vỗ trán:
“Ch3t rồi! Mỗi tệ lận đó!”
Thế vội vã dẫn về hội chợ.
Lúc chú trưởng ban tổ phình ra, chắp tuần tra.
Thấy tôi, chú gi/ận đùng:
“Tiểu Thẩm, đâu vậy hả?”
“Chú tin tưởng ngoại giao này, bây tháng 7 âm tới gần, lắm. vậy, nếu xảy sao?”
Chú à, chú thế xong đấy!
Nhưng ai tin, cúi lỗi:
“Dạ dạ, tại trai lạc, tìm nó.”
“Chú yên tâm, nửa diễn sẽ nghiêm túc, sơ sót gì đâu!”
Chú càm ràm thêm mấy câu:
“Giới bây cẩu thả!”
“Tiền công rồi, trừ nửa!”
Tôi khóc nước mắt!
May Nguyệt Anh Lương Trân mất, nửa chắc giữ được.