Không lâu sau, Thiệu gia hoàn toàn biến mất khỏi giới quý tộc, hiện tại chỉ còn thiếu tướng Thiệu Trầm là đứng vững, nhưng hắn lại tuyên bố c/ắt đ/ứt với Thiệu gia.
Viện nghiên c/ứu bí mật do lão phu nhân lập ra cũng bị phát hiện. Một làn sóng phẫn nộ lan truyền khắp đế đô, mọi người phản đối hành vi đổi mã gien á/c đ/ộc này. Mồi lửa nổi lên, toàn viện cùng đống th/uốc bị th/iêu sạch, tội á/c bị ngọn lửa đ/ốt rụi sạch sẽ.
Lão phu nhân về quê dưỡng già, không dám ló mặt ra ngoài, cả phần đời còn lại sống trong ân h/ận, chẳng bao lâu bệ/nh nặng mà mất. Thiệu phu nhân tử tế ch/ôn cất bà, ly hôn với Thiệu Hoàn, đem toàn bộ tài sản còn lại chuyển đến cho Thiệu Trầm, mấy năm sau cũng lên xe hoa gả cho người đàn ông mình yêu. Thiệu Hoàn ôm theo di ảnh vợ cũ, lang thang khắp nơi, tìm đến bờ biển năm xưa gặp nàng, tự ch/ôn vùi mình tại đây.
Mẹ Sở sớm rời khỏi viện nghiên c/ứu, thần trí bà không tỉnh táo, chạy khắp phố gọi tên con trai, khóc lóc xin lỗi.
"Sở Hi, đừng gi/ận mẹ nữa, mẹ biết lỗi rồi. Đừng trốn mẹ mà, mẹ hối h/ận lắm..."
Sở Hi không gặp bà, chỉ nhờ người đưa bà vào viện dưỡng lão, bỏ ra ít tiền để có người chăm sóc bà.
Ở trong viện mấy ngày, mẹ Sở lang thang đi trong khu vườn, vô tình gặp lại người cũ.
Gã đàn ông từng phụ bạc bà, bây giờ đi/ên lo/ạn mất trí, bị xe cộ cán g/ãy chân tay, nằm một chỗ không đi lại được. Chẳng ai trông coi gã, cứ để gã nằm bò lết dưới đất.
Mẹ Sở đi qua đạp thẳng vào bụng gã, cứ thế bao uất h/ận tuổi trẻ đều xả ra, đ/á/nh cho gã bầm dập. Đánh chán chê, bà ngồi phịch xuống đất, khóc lóc thảm thiết.