7.
Cơ Minh khẽ run lên: “Thật xin lỗi, Khương.”
Giọng r/un r/ẩy.
Những giọt nước mắt lớn má.
Không biết là bao muộn diễn tả được.
Nhưng nhàn nhạt nhìn cái: “Không chuyện gì nữa, cút đi.”
Trong mắt ta hiện sự gh/ét che giấu được.
Giống Minh là rác rưởi đi bất cứ lúc nào.
Tôi đưa tay ra ngăn lại: “Chị hỏi em, cuộc ta cho bao tiền?”
Đầu ngón tay thon nhẹ bàn, giọng hơi rét lạnh.
Trầm mặc hồi lâu, Minh cụp mắt trịnh trọng nói:
“30 vạn.”
“Cái gì? 30 vạn!” Tôi kinh ngạc hỏi.
“Em nghiên c/ứu sinh điểm nhận 30 sao? Người giao ăn trả lương cao hơn con đấy?”
“Em lừa hôn à? Để cho ta thừa nước đục thả lại cảm mình huệ ta à?”
Tôi đến mức đ/ấm ng/ực mình sau đó giơ tay cốc cái trán màng ấy.
“Thảo nào nhóm hèn nhát càng càng lớn mạnh, hóa ra là bạt nhược đó đấy.”
Lục Minh nhìn tôi, cái miệng nhỏ đỏ hồng há to.
Trong lúc thần trí đang mơ hồ.
Đột nhiên đứng bật dậy, vươn tay đổ bát canh phụ m/a bà ng/ực Khác.
“Đồ tư bản lòng dạ đ/ộc, Chu Bái (*) nhìn sẽ lớp da xuống.”
(*)Là cường hào á/c bá nổi tiếng tác phẩm “nửa đêm gà gáy”.
“Mẹ đúng là tên tổng vô liêm sỉ.”
8.
Sau hùng hổ tẫn cho trận, đen phất tay áo bỏ đi.
Tôi đề nghị đưa Minh về nhà.
Cô đắn đo lâu mới ngượng ngùng cho biết địa chỉ.
Nhưng đó lại là viện chuyên khoa u/ng t/hư.
“Em b/án nhà lâu rồi, bây giờ nần chồng chất nên tiền thuê nhà nữa.”
“Nhưng sao cả.” Cô cười nhẹ: “Mẹ đâu thì đó là nhà em.”
Cô ra câu nhẹ nhàng nhưng khoảnh đó biết gì cả.
Bầu bên im lặng đ/áng s/ợ, ngừng trệ.
Có những mưa rơi lộp độp nóc xe.
Phát ra âm thanh chói tai.
“Cô Khương à, vì sao thế?” Minh trầm giọng hỏi tôi.
Tôi quay lại nhìn bóng dáng chiếu sổ xe.
Mong manh dễ vỡ.
Đôi mắt mơ hồ nhưng lại tia kiên cường.
Câu tưởng chừng vô nghĩa nhưng đã bộc lộ hết những chuyện lòng ấy.
Có lẽ lòng nghĩ rằng chính mình là thủ phạm khiến chia tay.
Tôi nên tận xươ/ng tủy mới phải.
Thậm chí đang nghĩ đến màn cẩu huyết chính quần áo tiểu tam bắt đi hành phố.
Ban nổi thật.
Nhưng nhìn đám bạn thối tha lăng mạ vô cùng khó coi thì lại vô cùng c/ăm phẫn, giải thích lý do vì sao.
Phụ nữ đáng đối xử món chơi không?
Chúng ta cần vì đám đàn ông đó tranh đoạt t/uông đ/á/nh nhau đến sứt mẻ trán à?
Chân chân đứng núi trông núi nọ, từ đến cuối bỏ tiền tìm thế thân chính là Khác.
Là tra nam tuân nam đức, ăn bát dòm ngó nồi.
Tôi muốn x/á/c cái rác rưởi mang hình là thành từng mảnh thôi.
Liên quan gì đến gái yếu đuối tuyệt vọng chứ?
“Nhưng mà… đều m/ắng là tiện.” Cô thì thầm: “Vì 30 chấp nhận b/án mình…”