Theo ghi chép của tông môn, song sư là điềm lành. Chỉ cần tìm được con sư tử còn thiếu, rồi dùng âm thủy rửa đi đôi mắt đỏ, có thể khiến sư tử biến trở lại thành điềm lành trấn giữ ranh giới. Tà vật biến mất, âm h/ồn của dì Tần không bị cản trở, tự nhiên có thể giải trừ khế ước.
Thông thường, sư tử đ/á một con tạc há miệng, một con tạc ngậm miệng. Há miệng là chiêu tài, ngậm miệng là giữ của. Sư tử biến ra hôm qua miệng ngậm, vậy thì chỉ cần xem mấy năm gần đây nhà nào bày một con sư tử há miệng là có thể khoanh vùng mục tiêu.
"Thật sự có một nhà như vậy."
Tống Kha nghe xong lời tôi, sắc mặt cổ quái mở miệng: "Công ty Tần Viễn làm việc, ngay trước cửa có một con sư tử đ/á há miệng."
"Trùng hợp vậy sao?"
Lần này tôi coi như hiểu lời sư tỷ nói có duyên là ý gì. Cái này không thể nói là trùng hợp được, đơn giản là x/é đáp án cho tôi chép. Bước khó nhất giải quyết nhẹ nhàng như vậy.
"Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta bây giờ đi tr/ộm con sư tử kia về."
"E rằng, không dễ tr/ộm đâu."
Tôi: ?
Một tiếng sau, đối mặt với con sư tử cao ba mét, tôi rơi vào trầm mặc.
"Hôm qua khế ước rõ ràng là một con bé tí..." Đây tính là gì, đáp án ghi chữ "lược" à?
"Tr/ộm thì đừng nghĩ nữa, nhưng chúng ta có thể m/ua."
Tống Kha đưa tay ấn lên con sư tử đ/á, ánh mắt phức tạp: "Tôi chưa bao giờ nghĩ, chân tướng lại ở gần tôi đến vậy. Tôi theo đuổi vụ án này mười năm, tôi nhìn kẻ hại họ, nhờ công lao của cây cầu này, mà từng bước thăng tiến; nhìn Tần Viễn cưới vợ sinh con, hạnh phúc mỹ mãn. Tôi đã từng cho rằng trên đời này không có q/uỷ thần, không có báo ứng gì hết… May mắn... tôi vẫn đợi được."
Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy Tống Kha sờ không phải sư tử đ/á, mà là chính bản thân bất lực mười năm trước.
Tôi do dự vài giây, vẫn là tiến lên vỗ vai Tống Kha: "ờm... có thể đợi lát nữa cảm khái được không? Người ta đến thu tiền rồi."
Giá con sư tử đ/á này rất cao, cao đến mức có thể m/ua mạng tôi. May mà bên đối diện có giao hàng tận nơi. Con sư tử đ/á khổng lồ đặt dưới gầm cầu, trông rất oai nghiêm chính khí.
Kích thước quá lớn, không thể tùy tiện đào hố ch/ôn như dự định ban đầu được. Theo lời sư tỷ, phải tìm rất nhiều người trao đổi, lấy giấy tờ gì đó mới được. Nhưng Tống Kha chủ động nhận việc này, chỉ nói để tôi rảnh thì dành thời gian cho Tiểu Nguyệt Lượng là được.
Nửa tháng sau, Tống Kha báo tin, nói là sắp xong rồi. Tôi vác người que và Bút Thị đến, dưới đáy cầu Mũ Rơm chỉ có thể nhìn thấy đầu của hai con sư tử đ/á. Một con hai mắt đỏ ngầu, miệng ngậm ch/ặt. Một con uy phong lẫm liệt, há miệng gầm thét. Âm thủy cực lạnh, người phàm không có cách nào rửa mắt sư tử, chỉ có tôi và Bút Thị làm được.
Tống Kha nhìn chằm chằm vào người que, muốn nói lại thôi. Nhìn ra suy nghĩ của anh, người que chủ động mở tay, nhờ gió bay đến trên người anh. Rõ ràng không thể đối thoại, nhưng hai người cứ thích ở gần nhau.
Sau khi rửa sạch sư tử đ/á, trước khi trời sáng hẳn, Tống Kha chỉ huy máy xúc, lấp hoàn toàn đầu sư tử đ/á lại.
Tôi vừa quay video cho sư tỷ, vừa không nhịn được tò mò, hỏi Tống Kha: "Rốt cuộc anh lấy được những giấy tờ đó bằng cách nào vậy? Sư tỷ tôi ra mặt cũng phải mất mấy tháng."
"Đơn giản thôi mà." Tống Kha nhìn người que đang ôm ngón tay anh ngủ say sưa, thản nhiên nói, "Tôi chỉ nói là thấy trụ cầu có vết nứt, muốn miễn phí xây lại cây cầu này cho họ."
"... Vậy tốn không ít tiền nhỉ?"
"Không nhiều, vì Tiểu Nguyệt Lượng, nhiều tiền hơn nữa cũng không nhiều."
Anh nói xong, đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt kinh ngạc: "Mấy người không phải rất nghèo đó chứ?"
"Chúng tôi không phải nghèo, chỉ là chúng tôi ki/ếm được cơ bản đều là âm đức." Tôi cố vớt vát.
"Âm đức đâu phải là tiền. Chẳng trách mấy hôm nay cô toàn gặm bánh bao..." Tống Kha vẻ mặt "tôi hiểu rồi".
Tôi nghiến răng, tiến sát lại gần Tống Kha, mở miệng: "Không có âm đức, Tiểu Nguyệt Lượng phải đi qua một vòng s/úc si/nh đạo trước, anh đoán xem anh còn tìm được không?"
Tốt lắm, bây giờ mất đi nụ cười là hai người rồi.