Hôn Nhân Thất Bại

Chương 17

08/10/2025 10:24

Tôi và Tống Giản vật lộn đến tận nửa đêm, cuối cùng anh mới hả dạ buông bàn tay siết ch/ặt đùi tôi ra.

Tôi thở dài, chắc ngày mai đùi sẽ đầy vết bầm.

Da thịt tôi tuy rắn chắc nhưng lại dễ bầm tím, mấy ngày tới chắc chẳng dám khoe chân ra ngoài.

Tống Giản nằm nghiêng bên cạnh, tay đặt lên bụng tôi, được hai phút đã lần mò xuống đường cong cơ bụng.

Anh thầm thì bên tai: "Em nghỉ được bao lâu nữa?"

"Cùng lắm là một tuần."

"Lịch thi đấu dày đặc thế?"

"Không, do lịch tập thường ngày."

Tôi chống tay lên trán, nhắm tịt mắt đáp: "Em thuê cả sân vận động, ngày nào cũng tập từ mười giờ sáng đến sáu giờ tối."

"Xa đây không?"

"Tận ngoại ô."

Tống Giản gật gù: "Anh có thể m/ua nhà ở ngoại ô."

Tôi bật cười: "Làm gì phức tạp thế? Cứ ở nhà em cho tiện."

"Cũng được."

Tống Giản khép mắt lại.

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

Cuộc đối thoại nhạt nhẽo như nước lã, nhưng tôi lại thích điều đó.

Đời người vốn không nhiều chuyện lớn lao gi/ật gân đến thế, chỉ quanh quẩn cơm áo gạo tiền.

Tôi thích cái cách Tống Giản cùng tôi bàn những chuyện vụn vặt, khiến tôi tin rằng chúng tôi có thể sống bình yên mãi thế này.

Tôi đứng dậy, lật người xuống giường một cách nhanh nhẹn.

Tống Giản đang thiu thiu ngủ bị động tĩnh làm cho tỉnh táo: "Em không ngủ, đi đâu vậy."

"Đi tắm chứ sao."

Tôi đáp như điều hiển nhiên.

Nhìn bóng lưng tôi nhanh nhẹn, Tống Giản ngơ ngẩn: "Em... không thấy mệt tí nào sao?"

"Có chứ, nằm nghỉ năm phút là lấy lại sức rồi."

Tống Giản chống người dậy, như một cô vợ nhỏ bị phụ bạc mà tố cáo tôi: "Vậy… anh dùng hết sức lực, chỉ đáng giá em nghỉ ngơi năm phút thôi sao."

Tôi chợt hiểu ẩn ý, hình như lòng tự trọng đàn ông của anh bị tôi đ/ập nát.

Quay lại vỗ vai an ủi: "Nghĩ theo hướng khác đi, em là vận động viên chuyên nghiệp. Anh khiến em nghỉ ngơi năm phút đã là giỏi lắm rồi, dân nghiệp dư mà."

Thấy sắc mặt đã ngả màu xám xịt.

Lúc tắm xong trở lại, thấy anh đang ngồi nghiêm chỉnh dựa vào đầu giường.

Tôi cũng không nghĩ nhiều, vén chăn chui vào, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Khi sắp chìm vào giấc mộng, tôi nghe thấy anh khàn giọng hỏi:

"Muốn tăng sức bền... tập cardio có hiệu quả không?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
5 Vào Hạ Chương 17
11 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm