Tôi chỉ đang giả thôi. Quá đêm, chiếc rung lắc dữ dội. Tinh Dã và lộn với nhau.
“Anh đồng để Chu Cường tuần trước mà, mấy ngăn anh ấy…” Tinh Dã bò về tôi: “Tôi đợi nữa, tự hôn!”
Mùi chó con đặc trưng ập tới gần. khoảnh khắc Tinh Dã đã kéo ngược lại: "Đồ khốn, còn dám tao!"
Hai người lao vào ẩu đả. hé mắt nhìn tr/ộm, phát hiện ra chỉ có mình Tinh Dã. chợt cảm kích sự dàng dành cho mình năm qua.
Vương Tinh Dã đến phát đi/ên: "Không cho chỉ cho nhìn, anh coi là trong trò à?!" Cậu ta túm lấy mái tóc dài đen nhánh Đình.
Tôi thầm "Toang rồi".
Còn tệ hơn khi bộ tóc giả bay thẳng vào mặt tôi. "Bịch" tiếng, Tinh Dã đ/á cho xỉu.
Mặt tóc giả che kín, nghẹt thở đến phải lén dạt ra. Đúng lúc đó, chạm mắt với ánh nhìn Đình.
Đôi mắt ấy chuyển từ hãi sang khát khao kiểm soát bi/ến th/ái, như đang nói: Bị anh phát hiện nhé.
Dù muốn người vợ nam, cậu ấy cũng bao đồng đâu.
Tôi khẽ hỏi: "Giả bây còn kịp không?"
Giang bò gần, cái, thong tóc giả thủ thỉ: "Muộn đấy... ơi."
Ngón tay cậu ấy miết đường tôi: "Nhưng nếu đi hôn, em sẽ tha cho."