Khi An đến nơi.
Tôi nắm ch/ặt sợi dây giả vờ bị trói, khóc lóc thảm thiết như hoa lê đái vũ, bộ dạng đáng thương đến mức chính tôi nhìn cũng động lòng.
Hai c/óc run lập cập đọc thoại tôi dạy: "Khô... không ngờ mày tới đây một mình."
Diên An thản nhiên tay vào túi quần: "Nói đi, điều là gì?"
"Toàn... toàn bộ sản đứng mày!"
"Được."
Nghe câu trả dứt của hắn, tôi suýt không nhịn được.
Tên trổ lặp y chang tôi "Ý bọn là mọi thứ - công ty, nhà xe cộ, kể cả cái lưng đắt hơn mạng sống thằng này!"
"Được," An vẫn điềm nhiên, "Giờ được chưa?"
Hai c/óc liếc nhau, đồng loạt nhìn về phía tôi.
Thấy tôi còn đang chìm đắm trong vai diễn, họ đành ứng biến: tin được? Mày nộp hết đồ đạc ngay!"
"Chuyển nhượng sản cần luật sư chứng kiến," Ánh mắt hắn hướng về tôi, "Nhưng lưng thì có thể đưa ngay."
Tôi chưa kịp phản tay An đã đặt lên lưng.
"Đừng!"
Tôi vội quăng dây nhảy vồ giữ ch/ặt tay hắn: "Bố ơi, đừng hào quá vậy chứ!"
Diên An nắm ch/ặt tay tôi: "Hết hả?"
Tôi lí nhí: "Chơi rồi, suýt nữa thì bị hưởng lợi!"
Hai c/óc: Bọn này chỉ là phụ trong trò của hả?