11.
Trước khi Đàm Tư công qu/an bị ngăn lại.
Tôi nhớ đến ánh mắt của mẹ Đàm hôm định để thời gian nữa, để bị lý thật tốt.
Nhưng đoán được người phát hiện ra mối qu/an của chúng lại chính Tống Tửu.
12.
Tôi học đại học ba các sáu cuối tuần có tiết.
Chiều sau khi tan học nhà.
Khi đẩy ra tượng bất đ/ập vào mắt.
Tống Tửu mặc váy ngủ ren, để chân trần trên sô pha xem TV.
Tôi ngẩn người giây mới lấy lại được nói của mình.
“Sao vào nhà được?”
Tống Tửu hơi nhướng đôi mắt ngậm mờ.
“Đương nhiên có người nói cho biết mật mã mở quang minh chính đại vào đấy.”
“Cháu gái à, gọi thế được không?”
Tôi ta, bình tĩnh nói.
“Cô nghĩ nói dối vậy cho rằng chú nhỏ nói cho biết mật mã sao?”
Có lẽ Tống Tửu rằng nói rõ đồ của ra thế, cũng hề tin mưu đồ châm ngòi gián của ta.
Cô giây dùng ngón tay xoay tròn lọn má, mỉm cười có chuyện gì.
“Sao lại có suy nghĩ đ/ộc á/c thế?”
“Chẳng lẽ bởi vì nhỏ có ba mẹ, thiếu tình à? Cho mới cảm thấy thế giới này tràn ngập á/c ý.”
Tôi suy nghĩ, chắc mẹ Đàm nói cho chuyện này.
Loại lời nói này nhiều kể hồi học cấp hai rồi.
Lúc còn chụp cái thùng rác trong ụp thẳng lên nam cùng dám nói thế, khiến cậu ra đất, sau còn đ/á/nh vào cậu nữa.
Cho giáo chủ nhiệm mời của hai đến trường.
Năm Đàm Tư mới học đại sau khi anh xong chuyện.
Thì anh đứng trước giáo viên trong văn phòng và của học nam đạp cho cậu cái.
Anh mặc áo màu đen, bên môi nở nụ cười lạnh lẽo.
“Cậu có ba mẹ hả?”
“Không phải vẫn đ/á/nh cậu sao?”
Đàm Tư lướt qua người mẹ của nam đang dùng lời cay nghiệt anh ấy, anh thiếu kiên nhẫn mày.
“Nghèo còn nhiều chuyện.”