Những người vừa mẹ chờ được mở nắp ra, miệng lẩm bẩn: “Xem người thôn đều chuẩn tốt Hàm Đào ta...”
Thật sự ít.
Tôi hiếu kỳ đếm thử, tròn 12 sọt, đựng đầy đồ.
Đồ vật gọi đủ loại đủ kiểu.
Hai chân giò lợn, đầu lợn, gạo, trái cây, lá trà, tươi.
Đến những quả khô như táo đỏ, củ lạc, long nhãn, quả vải, tây, hạt sen, óc cũng tận sọt.
Ngoại trừ ăn, đệm trải giường, gối, chậu rửa đều màu đỏ tươi.
Càng kỳ hơn hẳn bô sơn màu đỏ tươi.
Tôi nghẹn lời nhìn trân trân, sửa vệ sinh lâu, tặng căp bô chứ?
Tôi dám nói, lòng mơ hồ cảm thấy hơi kỳ lạ.
Bởi vì những người thôn đưa giống lễ tặng khi đón dâu.
Thế nhưng, được chọn tử nữ, chứ đâu nghe sắp kết hôn ai đâu.
Mẹ trừng tôi: “Mày hiểu gì, đây Tôn Đồng, cái, lành đấy.”
Tôi dám hó hé.
Một phối quả thật truyền thống của thôn tôi.
Thôn gần như đều chia mọi ra cái.
Đầu tiên, dòng sông ở thôn dòng gọi sông đực, dòng lại sông cái.
Từ đây quy rõ ràng, được sông đực, nữ được sông cái.
Ấm nhà, bình gọi bình đựng sông đực, bình tất nhiên đựng sông cái.
Càng khỏi cần nhắc nồi niêu xoong chảo nhà, tất cũng đều phân cả.
Phân biệt cũng dễ phân biệt, khắc chữ long trên khắc chữ phượng.
Tất mọi đương nhiêu đều như dùng đực, nữ dùng cái.
Ngoại trừ tử nữ.
Tử nữ tôn quý, tử nữ muốn dùng hay đều được.
Mẹ chia trứng trứng người thôn mang ra, bà ấy nỗi hôi trên chóp mũi, bố tôi: “Nhiều thế ít nhất ăn tháng!”
Bố cũng cười tươi rói: nãy trưởng thôn lén đấy! mai ông ấy sai người mang thịt khô xưởng ta nữa!”
Mẹ đan tay chắp trước ng/ực, vô cùng thành kính nói: “Trời, chẳng trách nhà đều muốn tử Ông trời ân, ngờ lại lượt ta!”
Bố mẹ toàn chìm cảm xúc sướng, âm thầm bốc nắm kẹo sọt, lén đi gái.
Phòng im chiếc kim rơi cũng nghe thấy.
Chị sớm thay màu tím kia thành màu tối ngày thường hay mặc đang ngồi mép giường.
Tôi thấy cố ý muốn ấy lên.
Tôi vỗ cánh tay “Sao thay quần rồi? ban nãy của đẹp!”
Chị nở nụ cười thê lương: “Có đẹp đâu chứ.”
Thấy bã, nhét viên kẹo “Kẹo người thôn mang tới, ngọt đi!”
Chị thở dài, khe khẽ đẩy kẹo ra.
Chị ấy vỗ đầu tôi: thích ăn Tiểu Cương thích ăn ăn nhiều đi.”
Chúng đang say sưa chuyện, mẹ trước cửa lúc nào.
Bà ấy vừa cửa nhéo tôi: “Thằng con này, mấy ngày mẹ mày rồi, bảo mày cũng phiền gái, mày yên tĩnh, mày xem mày,...”
Chị lên tiếng: “Mẹ Tiểu Cương con gọi đấy.”
Mẹ lập tức nở nụ cười nịnh nọt: “Đào à, bàn chuyện con...”
Tôi muốn sấn mẹ đ/á mông tôi, khiến suýt ngã quay.
Mẹ quát lên: “Còn ở đây gì, mau đi việc đi!”
Tôi: “Hôm trưởng thôn ta cần việc mà?”
Mẹ ngớ người: “Vậy mày chày cối ra, lúc phải dùng.”
Tôi hiểu: “Dùng ạ?”
Mẹ mất kiên nhẫn: “Mày tâm gì, được rồi.” ấy bồi câu: “Tìm cặp!”
Mẹ sốt sắng đuổi đi như thế càng khiến mò, bèn áp lên cửa.
Mẹ thầm đó gái.
Chị nghe xong đỏ ửng môi cắn ch/ặt, tay bấu áo, trông muốn.
Mẹ nổi gi/ận: “Cho cần nữa! Trưởng thôn rồi, ăn uống dùng của người thôn hết.”
“Đến cuối năm, trưởng thôn ta lì xì lớn ra được vị th/uốc kia.”
“Sức khỏe bố tốt đồng ruộng được, như làm, giờ nhận rồi, muốn bố giấu đi đâu hả!”
Chị im lặng rơi mắt.
Tôi chân, đụng phải chổi cạnh.
Mẹ ở quát ra: “Ai? Tiểu Cương à?”
Khiến sợ chạy mất hút.