Đêm khuya, ánh sáng vặc.
Ánh len khung sổ, nhẹ nhàng lên sàn nhà, Lệ Đình Uyên nằm trên giường, ánh dịu dàng bình nước phẳng lặng.
Những xúc dồn nén mấy ngày dường cuối cũng tỏa.
Trong gian của màn đêm, chìm giấc sâu.
Sáng hôm sau, Lệ Đình Uyên dậy sớm tham gia khóa tụng kinh buổi hy vọng tìm sự thanh thản h/ồn.
Bởi ức quá khứ lưỡi o bén ngọt, ngày này ngày khác đ â tim anh, rồi xoáy lúc nào ổn.
Sau bữa dòng đổ chùa ngày đông.
Lệ Đình Uyên đứng trực điện, quan sát khách thập hành lễ.
Bỗng nhiên, phụ nữ ngoài quỳ lạy từng bước vào.
Hai tay chắp tiều tụy đầy kính, ngừng nhẩm:
“C/ầu x/in Phật hộ!”
Cảnh ấy xung quanh tò quay đầu theo.
Trán của phụ nữ r ư ớ m á u, bà vẫn ngừng lạy, từng bước quỳ tận điện.
Lệ Đình Uyên khỏi xúc tin Phật, mục đích chủ tu tâm.
Bởi vì Phật bằng tự bản thân.
Trước chính điện, đứa trẻ chừng ba tuổi lạy, cũng bắt chước làm theo.
Xung quanh, người với nguyện khác nhau:
“C/ầu x/in Bồ T/át hộ, mong mẹ con khỏe.”
“Tín nữ nguyện cả đời ăn chay niệm Phật, chỉ mong phú quý trọn đời.”
“Con Phật ban phước lành, hộ hộ con khỏe, bình an đời.”
“Cầu Phật bạn gái con hồi chuyển ý quay về.”
Mỗi đều có nguyện hy vọng Phật hộ biến thực.
Lệ Đình Uyên quan sát từng người, già trẻ, nam nữ, tưởng chuyện đằng sau mỗi khuôn ấy.
Họ phải gì?
“Thấy chúng sinh, hiểu chúng sinh.”
Dường như, tìm đáp điều trừu bấy lâu.
Những ngày sau đó, Lệ Đình Uyên đều quét sân, gánh nước, tụng kinh chùa.
Mỗi công đều làm tận tâm, đang thanh lọc chính mình.
Tâm trí rối mới lên núi giờ dần nên lặng nước.
Nhưng sự bình ấy kéo dài lâu.
Một cú điện phá tan sự ngủi ấy.
Đầu dây bên kia, giọng của Hạ An gần van nài:
“Tổng giám đốc gần Đa Đa cứ khóc mãi, đòi gặp anh. có thể thằng bé không?”
“Ban đầu cũng làm phiền anh, tình của Đa Đa…”
Câu nói tiếng khóc nấc khe vang lên đầu dây bên kia.
Lệ Đình Uyên nhíu mày, giọng lộ xúc:
“Tối nay sẽ thằng bé.”
“Cảm ơn rất Tổng giám đốc Lệ.” Giọng nói bên kia gần bật khóc vì vui mừng, tục nói ơn.
Cúp điện thoại, ngước bầu trời xanh mây, trí hồ phẳng lặng, nay lại lên con sóng nhỏ.
Hạ An tuyển dụng vì năng lực làm việc vượt trội, gần thư hoàn hảo tì vết.
Nhưng phận của cô lại cực kỳ đáng thương. Dù tài giỏi cô lại bị gia b/án lão già.
Không lâu sau, đàn ông ấy gặp t i ạ q u đ ờ cô bị mang tiếng chồng” và bị gia chồng đi.
Khi phát mình g t gia ruột thịt cũng chối giúp đỡ.
Một mình cô phải vượt mọi khó khăn đi trí bây thật sự rất đáng thương.
Nhưng giờ đây, bản thân chợt dâng lên khó nói lời.
Đúng vậy, ố i ậ n.
Ngày ấy, quá hoàn cảnh của thư Hạ – phụ nữ đáng thương.
Với Đa Đa, đứa trẻ cha nhỏ, xót xa vì thằng bé thiếu vắng tình phụ tử.
Phật dạy: “Lòng bi nền tảng, hãy xót chúng sinh.”
Nhưng ngày nhận ra t ộ i ỗ i hơn cả: nỗi y ứ t với Khương Âm.
Trước đây, quá ích kỷ, quan xúc của cô.
Trong đang trầm tư, điện lại vang lên âm báo tin nhắn.
Đó tin lạ, đọc nội dung, trí rối bời hơn bao giờ hết:
[Khi nào chức t g ễ Tiểu Ninh?]