19.
Tôi nghĩ biết Lập có gì không? Hay đủ hấp dẫn chăng? Cả hai hôn nhau đủ kiểu, đủ tư thế từ ghế sofa, bàn làm việc, công rồi đến trên lối đi. Cơ mà vẫn muốn tiến thêm một bước.
Ôi cái tên này!
Tôi ngoắc ngón tay kêu ấy: “Mau lại đây!”
“Không, ông đây đến đâu.” mặc bị đ/iê/n cuồ/ng d/ụ đến thở ra hơi nhưng vẫn rất chấp.
“Anh à?”
“Anh bị li/ệ/t d/ươ/ng.”
…
“Đi!” nhẹ nhàng thân mật nói ấy.
“Đi ngơ ngác tôi.
“Thì đi đến bệ/nh viện …để khám cho anh.”
“Thú thật là sao.”
“Vậy chứng minh đi.”
Anh cười bất lực, có lẽ ngờ lại dạn đến vậy. Ha ha ha, tại biết thôi, rồi cho thấy cô mèo táo trong em.
“Là nói nhé!”
“Em…Em…”
Tôi chưa kịp dứt lời thì tiến đến đ/è vào tường rồi ôm lấy tôi, cũng thuận thế theo vòng tay qua cổ bế trên người.
Nụ hôn còn sự dịu dàng mà thay vào đó là sự th/ô b/ạ/o.
Anh buông ra rồi thở h/ển nói:
“Là do tự tìm đến. Đừng hối h/ận.”
Tôi cũng hôn lại anh.
(Chuyện gì tới cũng tới rồi đó mấy bà kkk)