Từ khách sạn mà Lăng Nhụy Y đặt phòng bước ra. Chúng tôi không chuẩn bị bất cứ thứ gì, cũng không liên lạc với ai, đặt ngay một vé máy bay đi nước ngoài.
Suốt ba năm liền, cuộc sống của tôi và Lăng Nhụy Y đều bình lặng đến lạ thường.
Cả hai đều không ai chủ động hỏi về quá khứ có liên quan đến Hứa Văn Diệc, về những gì đã thực sự xảy ra với đối phương.
Cho đến một ngày mưa gió. Lăng Nhụy Y nhận được cuộc gọi từ Hứa Văn Diệc.
Ba năm cách biệt. Cuối cùng tôi cũng được gặp lại kẻ đã từng xen ngang giữa tôi và Lăng Nhụy Y. Hắn vẫn toát lên vẻ chín chắn và quý phái.
Nhìn thấy tôi, hắn mỉm cười, ánh mắt hướng về Lăng Nhụy Y không còn chứa đựng sự chiếm hữu đầy xâm lược, chỉ còn lại bình lặng: "Xin lỗi, ba năm sau mới có thời gian đến đây giải thích với cậu về tất cả những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian đó."
Một cuốn tiểu thuyết được tác giả viết ra vì nhiều lý do khác nhau.
Là nhân vật chính trong câu chuyện, họ đương nhiên được sắp đặt để yêu nhau.
Nhưng khi một câu chuyện biến thành thế giới thực.
Vì nhiều nguyên nhân. Những nhân vật chính có ý thức tự chủ dần thoát khỏi sự kiểm soát của cốt truyện. Họ không còn là những con rối mỏng manh do một tác giả tam lưu tạo ra. Họ dần thoát khỏi thiết lập trong sách, bắt đầu có cuộc đời thuộc về chính mình.
Nhưng vào lúc này. Lại có kẻ mơ tưởng kiểm soát họ.
Nhân vật chính có điểm yếu chỉ có thể cố gắng bảo vệ người mình quan tâm.
Trong quán cà phê.
Hứa Văn Diệc ngồi đối diện tôi, bỏ qua ánh mắt đầy chiếm hữu của Lăng Nhụy Y bên cạnh, khẽ cong đôi mắt: "Cậu ấy rất yêu anh."
Cũng trong ngày này. Từ miệng Hứa Văn Diệc, tôi biết được. Là nhân vật quan trọng nhất trong cả cuốn sách, Lăng Nhụy Y lại có rất ít tự do. Chỉ có thể như một con rối bị cốt truyện gi/ật dây, cùng Hứa Văn Diệc diễn theo tình tiết nguyên tác.
Mà vì sự tồn tại của tôi. Khiến ý định phản kháng vốn có của Lăng Nhụy Y hoàn toàn tan biến. Chỉ có thể từng chút từng chút đi theo cốt truyện.
Bởi em ấy sợ. Sợ nếu không đi hết cốt truyện, tôi - một vai phụ - sẽ bị tuyến truyện xóa bỏ.
Vì thế ngay từ đầu. Vào ngày đầu tiên gặp Hứa Văn Diệc, em ấy đã bắt đầu diễn kịch.
Trong quán cà phê.
Trước khi rời đi, Hứa Văn Diệc nói với tôi: "Chúc cậu và vợ bách niên giai lão."
"Cảm ơn." Tôi đáp.
Nhìn Hứa Văn Diệc đẩy cửa bước ra.
Tôi quay sang nhìn Lăng Nhụy Y: "Em... không nói với hắn giới tính thật của mình à?"
Lăng Nhụy Y giả vờ không hiểu tôi đang nói gì.
Bên ngoài quán cà phê. Thời tiết mưa phùn dần tạnh nắng.
Trong câu chuyện.
Nhân vật phụ đáng lẽ phải cô đ/ộc canh giữ ngôi nhà đầy kỷ niệm, già đi trong cô đơn— Giờ đây không còn như chó nhà có tang. Chỉ biết co ro bên cánh cửa ngăn cách hạnh phúc. Mà được hạnh phúc ôm trọn vào lòng.