Tôi lo Thẩm Dục sẽ nghĩ tôi đang đuổi hắn đi.
Tôi cũng không dám hỏi khi nào bạn gái hắn đi công tác về.
Thậm chí tôi còn chẳng biết Thẩm Dục có bạn gái từ bao giờ.
Hồi đại học, Thẩm Dục là nam thần được cả trường công nhận. Ngoại hình ưa nhìn, gia cảnh tốt, thành tích xuất sắc, tính cách lại còn hiền lành.
Hôm liên hoan tốt nghiệp, Tần Từ bỗng nhiên hỏi Thẩm Dục: "Tốt nghiệp xong cậu sẽ về sống chung với bạn gái à?"
Lúc đó tôi gi/ật mình, vô thức quay sang nhìn Thẩm Dục. Nhưng ánh mắt hắn cũng chạm phải tôi.
Thẩm Dục trả lời: "Ừ."
Tôi vội vàng lấy ly rư/ợu che đi cảm xúc, cười gượng: "Tớ còn chẳng biết cậu đã có người yêu. Nhớ mời tớ dự đám cưới nhé."
Cả bàn im phăng phắc, mãi sau Thẩm Dục mới trả lời: "Ừ."
Sau này, tôi từng gặp cô gái đó một lần. Dáng cao, da trắng, vui vẻ xinh đẹp. Đúng mẫu người mà Thẩm Dục sẽ thích.
Tôi tưởng đó sẽ là lần cuối gặp hắn.
Không ngờ chỉ hai tháng sau. Chúng tôi lại sống chung dưới một mái nhà theo cách này.
Vẽ nét cuối cùng xong, tôi ra ngoài lấy nước.
Giữa bóng tối bỗng vang lên giọng nói: "Tay cậu sao thế?"
Tôi suýt đ/á/nh rơi ly: "Thẩm Dục, cậu vẫn chưa ngủ à?"
Gần đây tay tôi đ/au nhức kinh khủng, cổ tay và khớp ngón đều dán cao.
"Không sao, bệ/nh nghề nghiệp thôi, dùng nhiều quá là đ/au."
Thẩm Dục đột nhiên biến sắc, môi mỏng khẽ mím thành đường thẳng: "Cậu đợi chút."
Hắn quay vào phòng lọai rư/ợu th/uốc thường dùng rồi nắm cổ tay tôi kéo ngồi xuống sofa.
Phòng khách chỉ bật một ngọn đèn ngủ mờ ảo. Khoảng cách gần gũi khiến tôi mất cảm giác an toàn, hơi thở đột ngột ngưng lại, tôi vội rút tay về: "Không cần..."
"Đưa tay đây!"
Tôi gi/ật b/ắn người.
Gắt thế.
Thẩm Dục thấy tôi nghe lời, giọng mới dịu xuống: "Loại này hiệu quả lắm, chính là thứ cậu từng dùng trước đây."
Hắn cẩn thận bóc miếng cao cũ, đầu ngón tay khô ráo thoa rư/ợu th/uốc. Từ cổ tay, đến từng ngón, từng đ/ốt ngón tay.
Trong lòng bàn tay tôi như có ngọn lửa đang ch/áy.
Thẩm Dục cao một mét chín. Còn tôi vừa chạm một mét tám. Dù đang ngồi vẫn cảm nhận rõ áp lực đ/è nén.
Thực sự quá gần. Tôi thậm chí có thể đếm được từng sợi lông mi của hắn, ngẩng đầu lên là hơi thở đã hòa làm một.
Thẩm Dục không nhận ra sự khác thường của tôi, vẫn chăm chú xoa bóp.
"Ngón tay cũng không ổn à?"
"Không ổn..."
Thẩm Dục hít sâu: "Quý An, xin lỗi..."
"Cái gì cơ?"
Hắn bỗng gi/ật mình: "Không có gì."
Hắn không nói thêm lời nào. Chỉ là khi nhìn tôi, đáy mắt hắn dâng lên những xúc cảm cuộn trào. Như đang kìm nén điều gì đó đến tột cùng.
Tôi vội vàng né tránh ánh nhìn.
"Thẩm Dục."
"Ừm?"
"Khi nào bạn gái cậu về?"
Nếu cậu không về sớm, việc tớ thích cậu sẽ không giấu nổi nữa mất.