Chỉ muốn nghe cậu ấy nói một câu ngọt ngào thôi, sao lại khó khăn đến thế?
Một luồng khí uất ức nghẹn lại trong ng/ực, tôi đ/ấm mạnh vào bụng dưới của cậu ấy.
Triệu Phúc đ/au đến hơi khom người, tôi lại túm tóc cậu ấy kéo vào hôn.
Hôn xong, quàng cà vạt vào cổ cậu ấy, dắt cậu ấy vào thẳng phòng ngủ.
"Được rồi, con trai. Hiếu kính bố đi, nếu ngày mai bố còn bước xuống giường được, coi như lòng hiếu thảo chưa đủ."
Triệu Phúc ngơ ngác để tôi dắt đi vài bước, ch/ửi bới: "Tống Nguyện, chú đang dắt chó à?!"
Cậu ấy gi/ật mạnh cà vạt kéo tôi vào lòng, vác lên vai bước vào phòng ngủ.
Vỗ một cái vào mông tôi: "Lát nữa đừng có khóc đấy."
Lại nói thêm:
"Có khóc cũng không dừng."
Triệu Phúc thất hứa, tôi còn chưa kịp khóc thì cậu ấy đã bỏ đi rồi.
Điện thoại reo liên tục.
Lúc đầu Triệu Phúc không thèm để ý, bực mình vì tiếng ồn, cậu ấy cầm lên liếc nhìn rồi thở hổ/n h/ển bắt máy.
Nghe điện thoại cũng không ngăn cậu ấy tỏ “lòng hiếu thảo”, một tay cầm điện thoại, tay kia bịt ch/ặt miệng tôi.
Vẻ mặt đ/ộc á/c, cố tình muốn nhìn tôi bẽ mặt.
Tôi vốn trơ trẽn quen rồi, chỉ thấy kí/ch th/ích. Khi thoáng nghe thấy giọng phụ nữ lo lắng bên kia đầu dây, còn liếm vào lòng bàn tay cậu ấy.
Đúng như mong muốn cảm nhận Triệu Phúc toàn thân cứng đờ, cậu ấy hít một hơi sâu mới khàn giọng trả lời người bên kia: "Tôi nghe."
Chờ một lát, lại nói: "Đến ngay, đợi đấy."
Cúp máy, đẩy tôi ra, rút lui.
Không khí trong phòng lập tức lạnh toát.
Tôi nằm trên giường nhìn Triệu Phúc mặc quần áo.
Cậu ấy đeo lại đeo đồng hồ, chỉnh trang gọn gàng, lạnh lùng nói: "Tôi say rồi, coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra đi."
Bàn tay thon dài cài nút áo cuối cùng, chiếc nhẫn bạc trên ngón giữa lấp lánh ánh sáng lạnh, chói mắt tôi.
Ngay lúc nãy, nó đã vô số lần lướt qua cơ thể tôi.
Lạnh lẽo, cứng rắn.
Triệu Phúc không thích đeo trang sức, ngoại trừ công việc yêu cầu, trên người thường sạch sẽ.
Nhưng chiếc nhẫn này.....................
Cậu ấy cởi hết quần áo rồi, vẫn không chịu tháo ra.
Thậm chí còn vô ý tránh né, không cho tôi chạm vào chiếc nhẫn đó.
"Sao? Sướng xong rồi không nhận nữa à?" Tôi mệt mỏi nằm dài trên giường, chẳng buồn để ý chiếc nhẫn chướng mắt kia: "Lúc nãy thằng ranh nào ôm lấy tôi khóc lóc đòi hiếu kính hả?"
"Tống Nguyện, nói thế chẳng hay ho gì." Triệu Phúc cúi mắt, cười chế nhạo: "Chẳng lẽ chú còn mong tôi chịu trách nhiệm sao?"
Tôi nhướng mày: "Không được à?"
Triệu Phúc sắc mặt lạnh băng, cự tuyệt thẳng thừng: "Không được."
Cầm áo khoác quay lưng:
"Tống Nguyện, tôi đã lớn rồi, đã không còn là con chó muốn gọi thì đến, muốn đuổi thì đi của chú nữa."
Ồ, thế thì đáng tiếc thật.