Quý Khôi quay lại nữa.
Người như anh ấy, vốn dĩ chẳng tâm mưu sinh.
Nếu năm đó cố làm anh ấy hạn chế ngoại, thì đã chẳng ngôi trường đại học bình thường này.
Cũng tôi.
Tôi vẫn ngày rộn, mức chẳng thời gian nghĩ ngợi tinh.
Nửa trôi qua nhanh chóng, cuối cùng cũng nhận lời mời ở công ty ưng đợt tuyển dụng cuối.
Sau hoàn thủ tục nghỉ việc ở công ty cũ, nhân thở nhẹ nhõm:
"May mà làm lỡ em."
Tôi "Vậy thể thanh lương thực tập sớm em không?"
Chị ta chớp "Không đâu."
Không cũng chấp nhận, dù sao những qua đã dành dụm đủ tiền ph/á th/ai rồi.
Luận văn cũng đã xong cuối, chỉ chờ bảo vệ.
Còn khoảng thời gian trước nhận việc mới, thể tạm nghỉ ngơi. Cậu sinh viên ngã cửa hôm ấy cũng chẳng tới đòi bồi thường.
Tốt quá, tốt quá.
Dần dần thả lỏng.
Trên đường về trường, đặt lịch khám tuần dòng hẹn thành công", dây th/ần ki/nh căng như cuối cùng cũng chùng xuống.
Dù vài gập lệch khỏi lộ ban đầu, mà cuối cùng vẫn về đích toàn.
Trước về ký túc xá, sữa hoa quả cảm ơn cô quản lý những qua.
Gần tốt nghiệp, cả khu hoe, thỉnh thoảng thấy vài người mang vali chất đống đồ đi ra.
Sắp kết thúc rồi.
Bốn năm quẩn vị, cùng ba mộng mị.
Tốt quá, tốt quá.
Bước nhẹ lên bậc thoại đổ chuông.
Nhìn "Gia đình" nhấp trên màn niềm vui quanh người đóng băng.
Một giọng nói lên Đừng nghe máy.
Đừng nghe máy, Vỹ.
Ngón tay kiểm soát, định từ chối thì gi/ật mình làm rơi thoại. Vô tình chạm nghe.
Giọng ông lập tức xộc tai: "Điếc rồi mới nghe máy."
Khớp xươ/ng cứng đờ, từ từ ngồi xổm đầu óc tê dại.
"Chuyện gì ạ?"
Trong lòng đã án, nhưng muốn vội vàng tuyệt vọng như thế.
Nhỡ đâu phải?
Nhỡ đâu quay đầu rồi?
"Chuyển tiền tao."
À, nhiên chẳng khả năng nào khác.
Tôi thoại siết ch/ặt.
Lần đầu muốn thuận theo.
"Con mới rồi, con tiền đâu."
"Không thì nghĩ cách tao!"
"...Không nghĩ ra được."
Đầu dây lặng, rồi cười nhạo: "Được, đi tìm em gái mày."
Mắt trợn tròn: "Nó mới học cấp lấy đâu ra tiền?"
Hắn cười giọng điệu như q/uỷ dữ.
Từng rơi xuống màng nhĩ, lên những tiếng n/ổ k/inh tim:
"Nó chính là tiền đấy."
Hơi thở gấp gáp, tối sầm, buồn nôn được.
Tôi nghe thấy giọng mình từ rất xa:
"Để con tiền."
631 nghìn.
Vậy là người còn xu.
Nhìn tài khoản trống rỗng, nghĩ lên:
Thôi thì đừng cái th/ai này để nó đủ rồi lén sinh toilet công cộng rồi vứt đi.
Vứt xuống cống chỗ ai thấy, rồi xả...
Tôi gi/ật mình vì nghĩ đó.
Làm khác gì mẹ đẻ tôi.
Tôi rơi giữa bãi lau sậy ven sông từ lúc lọt lòng.
Một gã đ/ộc thân làng về, ngoài ra còn chị gái em gái.
Nghe như là câu cảm ấm lòng.
Nhưng chỉ biết, là kẻ đ/ộc á/c mức nào.
Nhờ mấy đứa trẻ rơi, nhận trợ cấp tháng.
Rồi đem tiền đó đ/ốt sạch ở sò/ng b/ạc.
Chị cả gả đi. Chị mất sau đêm thua lớn đòi n/ợ truy sát.
Tôi lừa ra ngoài làm thuê, dùng khoản v/ay hỗ trợ học tập để tiếp tục trường.
Tưởng rằng thể thoát khỏi nanh vuốt hắn, nhưng hôm mới hiểu: Tôi thoát nổi.