Giang Kỳ Ninh - con trai cả Giang gia, cũng là... hôn phu của em gái tôi.
Sát ngày cưới, em gái phản đối hôn sự, cãi nhau với cha mẹ rồi bỏ đi.
''Vị Hi à, cha biết chuyện này hoang đường, nhưng thật sự không còn cách nào khác.''
Cha nắm tay tôi, khuôn mặt già nua hằn vẻ cầu khẩn. Cả đời buôn th/uốc lá, giờ thua lỗ thảm hại, cửa hàng đóng cửa hết, thua đồ ngoại nhập.
Hôn ước với Giang gia thành cọng rơm c/ứu mạng. Nắm được, ắt lại phục hưng.
''Nhưng con là đàn ông.''
Cải trang gả người, xưa nay nào có chuyện ấy? Nếu bại lộ...
Cha nói:
''Chính vì con là nam nhi, mấy năm nay lại vào Nam học, ít xuất hiện, người đời đâu dễ nghi ngờ.''
''Hơn nữa, con là người giống Viên nhi nhất mà cha tìm được.''
''Coi như giúp cha, c/ứu lấy Đường gia.''
''Đợi qua yến đính hôn, cha tìm Viên nhi về là xong.''
Nhìn mái tóc bạc phơ của cha, lời từ chối nghẹn lại. Tôi gật đầu.
Tôi học cách ăn mặc, sở thích của Đường Viên, dần biến thành em ấy. Thân hình g/ầy guộc vốn có mặc sườn xám cũng không khác phận nữ. Một chút son phấn, thoạt nhìn chẳng khác gì đàn bà.
Trong vở kịch lố bịch ấy, tôi đính hôn với Giang Kỳ Ninh.