Ch/ém rơi đầu lâu cuối cùng của tên sơn tặc, ta quay lại trước đám quan binh vẫn đang ngủ mê, tra xét danh bài trên người chúng.
Những cái tên xuất hiện trong thư của Yến Từ, phàm kẻ nào dính líu với hắn, một tên cũng chẳng tha, đều phải ch*t hết.
X/á/c chất thành non, m/áu chảy thành sông, ta nhặt cành khô, chấm vào dòng huyết còn nóng hổi, viết lên nền tuyết trắng xóa.
Đến lúc trời sáng, th/uốc mê tan dần, có kẻ tỉnh lại. Hắn nhìn quanh, mặt mày tái mét.
"Xin... xin đừng..." Thấy ta toàn thân nhuộm m/áu như Diêm Vương hiện thế, chưa kịp kêu xin, ta đã túm lấy cổ áo hắn.
Như lôi con heo, ta lôi gã đại trượng phu cao bảy thước kia đến bãi tuyết viết m/áu.
“Yến Từ cấu kết với sơn tặc, mưu đồ soán ngôi... Ta là gián điệp Yến Trạm cài cắm bên Yến Từ... Sơn tặc đã bị ta tiêu diệt sạch. Nay phái một người về Yến Đô báo tin hàng hóa bị cư/ớp... Những kẻ còn lại, lập tức hộ tống ta đến biên ải.”
Nhiều năm trước, có tiểu đồng tên Văn Mục, chữ tiểu khải hoa mai của hắn đ/ộc nhất vô nhị, trong Cung Yến không ai sánh bằng.
Chẳng ai hay rằng, kẻ gi*t heo tên Quan Kỳ ấy, nàng cũng biết viết, lại viết đẹp hơn bất cứ ai.
Đó là chữ mẫu thân nắm tay dạy nàng viết từng nét. Chữ mẫu thân còn đẹp hơn, chỉ tiếc đã bị th/iêu ch*t.
Nhảy lên yên ngựa, chẳng cần quát tháo, chỉ vung roj cao, nó đã phi như bay.
Từ núi cao phóng xuống, phóng tầm mắt nhìn, ngàn vạn nóc nhà nép mình dưới chân núi. Đêm buông xuống, đèn đóm lập lòe, khói bếp tỏa nghi ngút, gió lạnh như d/ao cứa vào mặt, m/áu trong người sôi trào, chỉ cảm thấy trong lòng hừng hực lửa.
Phi suốt đêm dài, bình minh ló rạng, muôn tia nắng hồng soi rõ lối bằng dưới núi, ta vung roj quất mạnh: Chạy đi! Chạy về phía con đường rực rỡ của ta!
Biên ải giá buốt, gió tuyết gào thét, những người lính áo đơn co cụm bên đống lửa, mặt đỏ ửng vì lạnh.
Một mình phi ngựa đến nơi, bụi đường đầy người, ta bước vào trướng phủ của Yến Trạm.
Yến Trạm cởi áo choàng lông thỏ cho ta, phủi lớp sương giá, Lâm tướng quân kinh ngạc đứng phắt dậy: "Yên Qua?"
Bóc lớp mặt nạ, ta ra hiệu với vị lão tướng quân phong sương: "Lâm Yên Qua đã ch*t."
Hắn còn chút hi vọng, nhìn về phía Yến Trạm. Yến Trạm đặt tay lên vai Lâm tướng quân: "Nàng nói, ái nữ của ngài... đã tạ thế."
Lâm tướng quân Lâm Quốc Kiêu lảo đảo hai bước, tựa vào bàn ghế: "Không... không thể... Sao con gái ta lại..."
Ta giơ tay: "Sau khi gả cho Yến Từ được hai năm, hắn để lấy lòng Yến Đế, đã mổ sọ nàng, dâng lên Hoàng thượng."
Không ngờ kẻ c/âm này nói dối cũng thành thạo, ta tiếp tục ra hiệu:
Chỉ vào mình: "Để che giấu, hắn l/ột da mặt Lâm Yên Qua, dán lên mặt ta, còn bắt chước nét chữ nàng để hồi âm."
Yến Trạm làm người phiên dịch, đem những lời dối trá này thuật lại nguyên vẹn cho Lâm Quốc Kiêu.
"Ta từng khuyên can nó..." Giọng ông r/un r/ẩy, nước mắt lưng tròng, "Yến Từ từng gi*t người, hắn là q/uỷ sống từ Cung Yến bước ra! Trong cung cấm đó, kẻ nào chẳng miệng Phật lòng rắn... Yên Qua ngây thơ thuần khiết, nàng đâu địch nổi, đâu địch nổi ai!"
Lâm Quốc Kiêu rút bầu rư/ợu bên hông, tu ừng ực, xông ra khỏi trướng phủ, ch/ém bừa vào hàng rào. Có binh sĩ không rõ chuyện đến hỏi han, hắn hít sâu, gào thét: "Cút... cút ngay!"