Tôi nghe câu suýt nữa ngoác mồm lớn.
Dựa vào đâu mà quay lại cái chỗ toàn là m/a q/uỷ chứ!
Đây chẳng là chuyện rất thực tế sao? Rõ bây giờ tốt, mà ông lại cho một này!
Tôi tức gi/ận nói: “Hiện giờ trốn kỹ rồi, đóng cửa, tôi…”
“Đóng cơ? Cậu trốn ở đâu?”
“Ở diện với cổ, bạn cùng vừa hay ở đó, bảo trốn vào trong, họ Hình ấy, trong cũng có mỗi cô ấy họ này.”
Giọng kia vang đầy nghi hoặc: “Cậu đi/ên rồi à! Ngôi phía diện có thể có sống được, con gái họ Hình sớm đã…”
“Uỳnh!”
Ông còn chưa nghe thấy dưới tầng bỗng nhiên bị đ/ập mở ra.
Theo là tiếng két mở, cảm thấy da đầu mình tê dại.
Bọn họ còn mở được cánh ở tầng dưới kiên hơn nhiều so với cái ở tầng 2 cánh này còn nhằm nhò nữa.
Tôi lo/ạn mở nhìn hành lang.
Hành lang dưới tới tiếng mẹ con, bọn họ đi cầu giống bình mà giống con bò bậc tứ chi trông vô cùng cong vẹo, trèo bằng tư kì lạ, song lại phát bất cứ âm thanh nào.
Ôi trời ơi!
Tôi chịu được sự kí/ch th/ích chạy bay về phía sổ tầng 2.
Nếu mở được, bằng khỏi sổ luôn!
Chạy đến cạnh dưới tối om khiến ta khó có thể nhìn rõ, nhưng quan tâm được nhiều thế, cứ từ trên tầng xuống!
Rõ là tầng 2, phần lớn đất trong ở nông là đất vàng, nhưng ở cao vậy, va một vật cứng, đất thể đứng vững được, lưng với đ/ập xuống đất, đến mức hóp xươ/ng sườn, nằm trên mặt đất mắt n/ổ đom đóm, tâm trí tự nhủ mình đứng lên, nhưng vì cơn dữ dội trong thể, dù có gắng đi chăng nữa, di chuyển được.
Đau quá...