10.
Đúng nực cười, cứ khoác lác thiên vị.
Rốt cuộc phải đến lúc nào, chịu thừa nhận thiên vị của đây?
Tôi vô cảm nhớ lại chi tiết vụn vặt trong quá khứ:
“Tôi từ nhỏ phải tất cả việc trước giờ chưa đụng đến.”
“Từ nhỏ phải c/ắt sát chân tóc, vì bà nhẫn chải cho nhưng lại mái dài xinh đẹp, được chăm chút bện nhỏ.”
“Mỗi trưa trở về bới lại thức ăn thừa ng/uội ngắt trong xoong, vừa về bàn ăn thịnh soạn nóng hôi chờ đón.”
“Tôi phạm lỗi các đ/ánh m/ắng phạm lỗi đ/ánh vẫn các nói do trông con bé.”
Nhớ tới chuyện cũ, tim chai của lại c/ứa nhát, nỗi đ/au toàn chốc ràng và sắc nét, gi/ày v/ò tinh thần tôi.
Tôi nhìn họ: “Lúc nhỏ, các đưa và đi chơi, m/ua suất ăn gia đình, suất ăn bao gồm trẻ em, gọi thêm sẽ thêm tiền.”
“Các vì tiết kiệm chút tiền đó, vứt cửa quán ăn cơm. Một đứa trẻ con như mình đợi cửa, qua suýt đi mất.”
“Đó phải thiên vị, gì thiên vị? Tôi hiểu, tại sao cha mẹ, lại nhẫn tâm như thế.”
“Tôi mừng vì bà nội tỉnh táo, giúp đến mức vì thiếu thốn tình yêu, mà khi trưởng lại biến dễ s/a ng/ã, đến mức vì các quan tâm mà biết hiếu thảo đến ng/u ngốc.”
Nói xong, thật hiếm khi im thế này, do thực nào phản bác tự tâng bốc bằng đến mức nào nữa.
Hồi nổi đ/iên.
Ông mặt đỏ tía tai gừ với tôi: đúng m/ù mắt, nuôi ra được đứa vô ơn so đo tí, í/ch k/ỷ nhỏ nhen như mày!”
Mẹ lạnh” “Em nhỏ hơn, chị, nhường nó chút sao?”
“Bản lòng dạ hẹp hòi, óc th/ần k/inh, nói ra tưởng tao b/ạc đ/ãi lắm vậy. Đừng đây gây vô lý nữa, giỏi đi ch*t đi!”