Lục Tề chắc chắn là người tuổi Tuất.
Ăn cơm xong, cậu ấy liền dính ch/ặt lấy tôi, tôi đi đâu cậu ấy theo đó.
Còn lâu mới đến giờ ngủ, tôi tắt đèn ngồi trên sofa, bật một bộ phim lên xem.
Mắt Lục Tề trông thì như đang dán vào TV, nhưng thực chất là đang lén lút di chuyển đến gần tôi hơn.
Nhìn hai bờ vai dán sát vào nhau, tôi bất đắc dĩ nghiêng người hôn lên má cậu ấy: “Sao cứ dán sát như thế, anh có chạy đi đâu.”
Lục Tề quay đầu lại, ánh sáng từ màn hình TV chiếu lên gương mặt cậu ấy.
Tôi không nhịn được, lại chạm nhẹ lên môi cậu ấy.
Cậu ấy đứng hình vài giây, rồi bỗng nhiên nhào tới, đ/è tôi xuống sofa.
Không biết ai vô tình đ/è vào điều khiển, cả phòng khách chìm vào bóng tối, chỉ còn bầu không khí dần nóng lên và tiếng hôn ướt át phát ra từ cổ họng.
Không biết đã qua bao lâu, Lục Tề mới chậm rãi nâng người lên, vùi đầu vào cổ tôi, hơi thở nóng như lửa: “Không được, anh còn đang ốm, em không thể làm s/úc si/nh, dù bây giờ em rất muốn làm s/úc si/nh.”
Tôi khẽ cười, vòng tay ôm lưng cậu ấy, nhẹ nhàng vuốt tóc sau gáy, không nói gì.
Lát sau, cậu ấy thầm ch/ửi thề, giữ ch/ặt cổ tay tôi lên đỉnh đầu, lại mãnh liệt hôn xuống.
Nhưng nụ hôn không kéo dài, 1 phút sau, cậu ấy đã miễn cưỡng đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy vang lên suốt nửa tiếng.
Lục Tề như có khuynh hướng tự hành hạ, nửa đêm cứ quấn lấy tôi, vào phòng tắm, quấn lấy tôi, rồi lại vào phòng tắm, cứ liên tục như vậy.
Về sau, thấy cậu ấy khổ sở quá, tôi bất đắc dĩ giúp một tay.
Xong việc, tôi quấn ch/ặt chăn quanh cả hai, lạnh lùng ra lệnh: “Ngủ!”
Lục Tề ôm ch/ặt lấy tôi, nũng nịu vùi đầu vào cổ tôi.
Tôi chìm vào giấc mộng trong hơi ấm chưa từng có.
Trong mơ có gió, có hoa, có cả Lục Tề.