Mục đích tôi vốn lớn lên.
Tốt nhất có sát cuộc.
Như vậy Hoà sẽ dám tùy tiện bôi nhọ tôi sau này.
Dù sao, bây giờ mọi người biết cấu kết với bên ngoài, cố gắng rối bạn nữ cùng lớp.
Với câu như vậy, nếu dám bôi nhọ tôi sau này.
Tôi sẽ kiện vì báng.
Tất nhiên, nếu có thể công đuổi học ta, thì bất đặt gì chẳng quan đến tôi nữa.
Bởi vì kiếp này, cha mẹ tôi sẽ tổn thương vì này, thậm chí còn mạng.
Cậu luôn nghĩ mình yếu thế, vì vậy người khác giúp đỡ, thương ta, cảm với ta.
Tội á/c hề tốn kém gì cả.
Đó nguyên nhân trở kiêu ngạo.
Trần Hoà tôi bộ, bộ dạng nhút nhát mà giả vờ đó lập tức vứt bỏ.
Cậu nhìn chằm chằm tôi với đôi mắt đỏ ngầu, tức nói:
“Thẩm Phù, thật đ/ộc á/c, muốn đẩy tôi chỗ ch*t Đối với thằng con thích dù chấp nhận, cần phải tôi đến mức chứ?
“Hơn nữa, tôi sự hôn tính rối được!”
Tôi đẩy chỗ ch*t?
Tôi đơn giản lại tổn thương mà gây ra tôi quá khứ mà thôi.
Cậu chịu nổi sao?
“Cảm giác thích tôi buồn nôn. Còn nữa, công, vậy gọi rối chưa công, cảm ơn.”
Tôi nói thêm gì nữa, cha tôi bình tĩnh lại.
Bởi vì sát đến.
Trần Hoà năm nay 19 tuổi do tục lưu ban.
Còn tôi tuổi.
Cậu thuộc về trường hợp rối cưỡ/ng ch/ế, mặc dù công, vẫn thuộc về phạm chưa hoàn toàn, tôi vẫn có thể kiện ta.
Tuy nhiên, rất ít nữ sinh dám lớn chuyện, khi b/ắt biết cắn răng chịu đựng, sợ rơi tiếng x/ấu, h/ủy ho/ại bản thân, có thể trách xã hội quá thiệt thòi phụ nữ.
Nói x/ấu cần mở miệng, mà đính lại phải chạy dài khắp nơi.
Có quá nhiều người tò hiểu sự thật.
Tôi trải qua điều đó kiếp trước.
Tôi sai, tại tôi phải chịu trách nhiệm hậu quả ta?