Gặp Lại Bạn Trai Cũ

Chương 3

30/12/2024 21:07

Cửa sổ trưng bày trước cổng khu chung cư đã được thay mới.

Ở phần bảo vệ có thêm một bức ảnh của Giang Thứ.

Hôm đó khi đi ngang qua, tôi vô thức l i ế c mắt nhìn về phía đó. Chàng trai với đường nét cằm kiên định, khuôn mặt có chút cứng nhắc, lông mày hơi nhíu lại, trông có vẻ không thích bị chụp ảnh.

Dừng lại một chút, tôi bỗng nhận ra cái tên bên dưới bức ảnh của Giang Thứ.

"Giang Xung."

Tưởng mình nhìn nhầm, tôi bước tới gần hơn để nhìn kỹ vài giây, đúng là Giang Xung.

"Chị ơi, có phải tên ở đây bị dán nhầm không?"

Đúng lúc đó, một nhân viên của khu dân cư bước ra từ trong chòi, tôi chỉ vào ảnh của Giang Thứ hỏi.

Chị nhân viên bước đến nhìn một chút, "Không nhầm đâu, Giang Xung, cậu nhân viên mới của chúng tôi."

Bất chợt, tôi nhận ra có điều gì đó không đúng.

Nếu Giang Thứ thực sự "xuyên không" từ năm năm trước và không biết gì về những sự việc trong năm năm qua, thì tại sao bây giờ anh lại đổi tên?

Tôi hơi bối rối, nhưng cũng không để tâm lắm.

Buổi tối khi tôi vừa tắm xong, nhà bất ngờ m ấ t điện.

Niệm Niệm đang chơi trên giường s ợ h ã i khóc òa lên.

Bảo mẫu đã về, nhà chỉ còn hai mẹ con tôi, tôi h o ả n g h ố t gọi cho ban quản lý.

"Chị đợi chút, tôi sẽ gọi bảo vệ qua k i ể m t r a mạch điện."

Ca trực của Giang Thứ là ban ngày, buổi tối chắc không phải anh ấy.

Chuông cửa reo, tôi yên tâm bế Niệm Niệm ra mở cửa, "Bác thợ ơi, nhà tôi đột nhiên m ấ t điện..."

Chưa kịp nói hết câu, đã bốn mắt... không đúng, là sáu mắt nhìn nhau.

Giang Thứ không lên tiếng.

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Niệm Niệm.

Giọng anh khàn đặc, cẩn thận chỉ vào Niệm Niệm, "Đây là gì?"

Tôi cũng bối rối, "Con... con tôi."

Tôi vừa nói xong, Giang Thứ cười.

"Mộc Sanh, ông đây mới c h ế t có một năm thôi đấy."

Căn phòng chìm trong bóng tối.

Thật kỳ lạ, Niệm Niệm vốn đang khóc ầm ĩ bỗng nhiên khi nhìn thấy Giang Thứ lại không khóc nữa.

Nước mắt còn vương trên khóe mắt, đôi mắt tròn như hạt nho nhìn chăm chú vào Giang Thứ.

Bàn tay nhỏ xíu còn vươn về phía Giang Thứ, muốn được anh bế.

S á t k h í trên người Giang Thứ hơi giảm xuống, anh khàn giọng hỏi tôi, "Con ai?"

"Tôi đã nói với anh rồi, tôi kết hôn rồi."

"Kết cái mẹ...!" Anh c h ử i được nửa câu, nhìn thấy Niệm Niệm thì bỗng im b ặ t, thở dài một hơi, "Chuyện này tính sau."

Nói rồi, anh cầm hộp dụng cụ bước vào.

"Ổ điện tổng ở đâu?"

Thì ra anh thật sự đến k i ể m t r a mạch điện cho tôi.

Giang Thứ giỏi thật, điều này tôi đã biết từ lâu.

Hồi đại học, nhà tôi m/ua cho tôi một chiếc laptop, khi cho bạn cùng phòng mượn, cô ấy vô tình làm đổ nước vào.

Thay bo mạch mới tốn 2000 tệ, tôi làm gì có nhiều tiền như vậy.

Cuối cùng, Giang Thứ vừa ngậm đ i ế u t h u ố c vừa tháo hết các linh kiện ra và bảo sẽ sửa cho tôi.

Tôi không yên tâm, "Anh làm được không đấy?"

Giang Thứ liếc tôi một cái, "Không được thì ông đây đền cho em một cái."

Sau đó máy tính thực sự được sửa xong.

Cũng từ đó, bạn cùng phòng tôi không còn nhắc đến việc bạn trai tôi chỉ là một sinh viên trường cao đẳng nữa.

Dòng suy nghĩ của tôi trôi xa.

Giang Thứ gọi mấy lần mà tôi vẫn không nghe thấy.

Tôi sực tỉnh, "Anh nói gì cơ?"

"Bảo em đứng sang bên kia, tôi đang bẩn."

Lúc này tôi mới để ý, Niệm Niệm lúc tôi không để ý đã với tay lên mặt Giang Thứ.

Còn cố sức vỗ vào, miệng phát ra tiếng cười "khúc khích."

"Xin lỗi."

Tôi vội bế con lùi lại hai bước.

Giang Thứ ngậm đèn pin trong miệng, không lên tiếng, quay lại tiếp tục công việc.

Nhưng Niệm Niệm không chịu, vừa bị kéo xa khỏi Giang Thứ liền chu môi lên khóc.

Bây giờ đúng là giờ Niệm Niệm uống sữa đi ngủ.

Con bé túm lấy n g ự c tôi, tay kia dụi mắt liên tục, bắt đầu khóc vì buồn ngủ.

Tôi không còn cách nào khác, liếc nhìn Giang Thứ, người này đang chăm chú sửa chữa, hoàn toàn không chú ý đến chúng tôi.

Vì vậy tôi ngồi xuống ghế sofa, vén áo cho Niệm Niệm b ú.

Niệm Niệm trong vòng tay tôi đung đưa đôi chân nhỏ, cuối cùng cũng yên lặng.

Vài phút sau, đột nhiên đèn trong phòng bật sáng không hề báo trước, "Ổ cắm có điện, nhảy aptomat rồi. Vừa rồi tôi..."

Giang Thứ chưa kịp nói xong thì bỗng dừng lại.

Anh nhìn chằm chằm vào tôi không rời, dường như không biết mình đã nói đến đâu.

Tôi cũng không ngờ anh lại sửa xong nhanh như vậy, mặt lập tức đỏ bừng.

"Tôi... con bé..."

Tôi không biết nói gì.

Cũng không dám cử động nhiều.

Giang Thứ khàn giọng, "Tôi đi rửa tay."

Nói xong, anh đi thẳng vào phòng tắm.

Tôi nhìn Niệm Niệm vẻ mặt đầy mãn nguyện, trong lòng thở dài.

Cả hai người, đều là "t ổ t ô n g" của tôi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Sau Khi Thức Tỉnh, Chồng Đẹp Trai Và Con Ngoan, Tôi Cười Mà Nhận

Chương 18
Tôi là Omega độc ác trong truyện ABO ngọt ngào, kẻ chuyên đối đầu với nhân vật thụ. Suốt thời gian bị cốt truyện thao túng, tôi ghét bỏ chồng, bỏ bê con cái, biến gia đình êm ấm thành bãi chiến trường. Ngày tôi thức tỉnh, tôi hối hả chạy về nhà. Đồng thời, những dòng bình luận lướt ngang trước mắt: “Bao giờ Lê Thính Ngô mới biến mất? Ngán cái vai phản diện rẻ tiền này lắm rồi!” “Có chồng đẹp trai con ngoan mà không biết giữ, đúng là não đầy bã đậu!” “Chính hắn khiến Bùi Tịch Hàn và Bùi Tinh Nguyên hắc hóa thành phản diện, gây biết bao rắc rối cho cặp đôi chính.” “Lê Thính Ngô ngu xuẩn, một ván bài tốt mà đánh hỏng bét. Mau biến khỏi truyện đi!” “+1, đừng hại người khác nữa” Hơi thở gấp gáp sau cuộc chạy đua vẫn chưa thể lắng xuống. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi đã thấy đứa con trai đáng thương đứng lặng trong bóng tối. Tôi quỳ xuống ôm chầm bé cưng, đặt vài nụ hôn lên má bé. Giữa lúc ấy, chồng tôi về tới cửa, ngơ ngác nhìn cảnh tượng khó tin. Tôi đứng dậy lôi anh lại.. Chồng đẹp trai phải được hôn một tỷ cái!
764
11 Chúc Ninh Chương 15

Mới cập nhật

Xem thêm