47.
Dung Vọng cầm trên trông thật mặt, ánh mắt mong ta: “Hoài ngươi muốn nữa, ta cho ngươi được.”
Là bị nhũ mẫu đem giấu đi, biết dùng cách để lấy lòng nhũ đem này tới đây.
Mở ra, nơi cánh phượng nhuốm m/áu được lên một bông hoa đỏ, bông hoa vừa khéo che đi khuyết điểm nhỏ đó.
Đôi cánh phượng bay qua những áng mây được điểm xuyến thêm những bông hoa đỏ, so với kia tinh xảo đẹp hơn rất nhiều.
Ta vô thức xuống những đầu ngón nõn của hắn, trên vẫn còn lại rất nhiều vết m/áu, vết do bị đ/âm vào tay.
Ta khó được “Ngươi tự chúng kiểu giờ mới học.
Bị vạch trần, hắn chút hổ, lại chút lo thừa nhận cũng ánh mắt sáng như “Hoài ngươi phải chiếc lần thứ hai. Bao cả bao cả những chuyện nữa, ta đều thể lo chu toàn mọi chuyện, ngươi phải hao tâm tổn trí, ngươi…”
“Tiểu thư, người ở đâu?” Châu quay lại thấy ta, muội ấy bắt đầu gọi tìm ta.
Ta ném cho hắn một cái phức tạp.
Dung Vọng dự được rằng ta chuẩn bị rời đi, vẻ đáng giữ ta “Hoài Nguyệt.”
“Tiểu thư?”
Ta thở dài, vòng qua hắn rời đi.
Không quay đầu lại, ta cũng thể biết được của nam nhân phía sau, chắc chắn trong chốc lát ánh ch*t chóc chăm chăm vào nhóm người cháu gia bên ngoài.
Giống như thỏ hồi nhỏ ta nuôi bên ngoài trông vẻ vô hại, nhưng thời thời khắc khắc luôn muốn ta ý tới nó, nếu như ta ý tới người ngó lơ nó, nó sẽ tức gi/ận chân.
Con thỏ tức gi/ận đến chân tựa như sét đ/á/nh khiến cả Khương rung chuyển, đúng một bình giấm chua.
Sau này nó bị đem đi, bởi bản thân cũng một kẻ bá đạo.
Một Khương nho nhỏ, thể chứa nổi hai bình dấm chua.
Nhưng thỏ nhỏ của ta khỏe mạnh hoạt bát, mềm mại dễ thương.
Dung Vọng đa tai đa nạn, mình tích.
Tà/n nh/ẫn gh/en t/uông, từ th/ủ đo/ạn.