Đình nắm ch/ặt tay ta: "Mẹ! này trọng đâu!"

"Điều trọng khi mẹ ch*t, cha suy sụp hoàn toàn."

"Cha hiểu mình đã đâu, dần dần... cha phát đi/ên rồi."

"Mẹ thích nhan sắc của Lân đại nhân nên cha đã chước cách ăn mặc của bản thân.................."

Ta choáng váng: "Con cái gì?"

Ta ngây sự từ đỏ sang trắng chỉ tính cách khi mất.

Ta ngây rằng chàng trắng của Lân vốn bản tính của chàng ấy.

Nhưng lại, chàng củ hình như chỉ vì buột miệng "Không biết củ của nhân có khác gì phàm nhỉ?"

Hai dòng nước mắt lăn dài trên má.

Trên trung, Lân đ/á/nh lúc dữ dội.

Tôi hét lớn: "Tướng đừng đ/á/nh nữa!"

"Trời sắp tối rồi, chúng phải sinh muội muội nhi nữa mà!"

Đình khựng lại, để mất thế thượng phong vào tay Lân.

Phượng Lân tiếp tục chiến đấu, lập tức thu chiêu.

Ta chạy ào tới chầm lấy Trì.

"Đều lỗi của ta, đều do tốt, Trì, chàng tha thứ được không.................."

Nước mắt lặng rơi, ướt của chàng.

Liếc thấy Lân định dẫn Vệ Nhược vội buông Trì, chống nạnh "Hai lại!"

Phượng Lân nhướng mày: "Ồ? Có gì sao?"

"Vừa đến đã ngay sao được, lại đây vài ngày sao?"

Phượng Lân "Vậy và phu nhân đâu?"

Tôi chỉ tay về phòng phụ.

Phượng Lân Vệ Nhược vào nghỉ ngơi.

Đình mặt lạnh như băng: hắn làm Không nỡ rời xa à?"

Tôi móc ngón tay vào thắt lưng kéo vào phòng: "Đâu có. Chàng mới nửa ngày mà đã nhớ chàng ch*t được, cởi ra xem chàng có g/ầy không.................."

Đình định vào phòng, vung linh lực đóng sầm cửa.

Đình mãn hét "Mẹ!".

Ta vọng qua cửa: "Con yêu ngoan ngoãn về phòng ngủ nhé."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm