16.
Sau rời đi, chồng hối tay xin tôi.
Bà là bà không biết nhìn người đã khiến tôi gặp rắc rối.
Tôi dịu mỉm an ủi: “Vốn dĩ chỉ người nuôi thôi, đừng tự đổ người x/ấu lên mình.”
Nực nhất chính là, người x/ấu không ở đâu.
Cả nhà tôi sống bình thường.
Vì vẫn còn hổ thẹn về đã xảy ra, chồng đã cố bù đắp bằng cách đối xử với tôi còn hơn trước gấp nhiều lần.
Một hôm, trong giờ việc, tôi chị dâu điện thoại ai rồi bỏ việc về.
Tối hôm về đến nhà, tôi chồng nhà bọn họ bị người sơn.
"Đã tìm ra ai chưa?"
"Không biết, họ đã tra hệ sát nhưng không may bị h/ư chẳng ghi được gì."
Tôi múc muỗng kem cho trầm ngâm suy nghĩ.
Mẹ chồng thở dài tiếng.
Đột nhiên, chuông cửa vang lên.
Người bấm chuông là và Khải.
Hai người như đã tranh c/ã/i nả/y lửa.
"Mẹ ơi, c/ứu với."
Chu nhìn mắt liền như tìm vị c/ứu tinh.
Mẹ chồng người bên.
"Anh bảo em gọi s/á/t, em đến nhà dì gì? Đi anh."
"Em không đi, không thể s/á/t."
Mẹ chồng và tôi đều nhất thời bối rối.
Tiếng ồn lớn đến nỗi hàng nháo nhào tra tình hình.
Mẹ chồng tôi không còn cách nào phải mời hai người họ nhà trước.
Từ miệng Khải, tôi đã biết được bộ câu chuyện.
Người sơn nhà bọn họ chính là chồng Tĩnh, Khải muốn s/á/t nhưng sống không chịu, thậm chí còn bỏ ra ngoài không lời giải thích.
"Nếu em ra anh còn thể giúp em nghĩ cách. Nếu em không nói, hôm nay anh nhất định phải c/ả/n/h s/á/t."
Chu Khải kiên quyết.
Tôi cố gắng chút tiếng lòng Tĩnh.
Có điều tôi không thể cả.
Chu mực không nói, hai anh em họ tiếp tục giằng co.
Tôi chán ngán ngáp dài cái, "Để tôi s/á/t."