Mộng Liên ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt cậu ta dừng lại ở chỗ chúng tôi. Cụ thể là dừng lại trên ba gã đàn ông cao to đẹp trai đang đứng vây quanh tôi.
Tôi hít sâu, lấy đà lao tới, nắm ch/ặt lấy tay Mộng Liên, lắc lấy lắc để như gặp lại đồng chí cách mạng thất lạc lâu năm:
"Mộng Liên! Cậu về rồi! Trời ơi tôi đợi cậu mòn cả dép! Nào nào, qua đây, có mấy người bạn cũ đang mong cậu đỏ cả mắt đây này!"
Tôi kéo xềnh xệch Mộng Liên về phía ba tên kia: "Đây! Hàng về! Còn nguyên đai nguyên kiện, chưa sứt mẻ miếng nào. Lục Kiêu, tặng hoa đi! Tần Liệt, xách vali! Bạch Vũ, diễn cảnh thâm tình đi chứ đứng đực ra đó làm gì?"
Tôi đẩy Mộng Liên ngã dúi dụi vào lòng Lục Kiêu. Theo kịch bản, Lục Kiêu sẽ đỡ lấy cậu ta, hai mắt chạm nhau toé lửa tình, sau đó quay sang nhìn tôi với ánh mắt ghẻ lạnh.
Nhưng mà...
Ờm....
Lục Kiêu thấy Mộng Liên ngã tới thì phản xạ nhanh như điện gi/ật, né người sang một bên.
"Á!"
Mộng Liên vồ ếch, mặt úp thẳng vào bó hoa hồng 99 bông. Gai hoa hồng đ/âm vài phát, cậu ta ngóc đầu dậy, khuôn mặt lấm lem phấn hoa trông thảm không tả nổi.
Tôi đứng ch*t trân.
"Lục Kiêu! Anh làm cái trò gì vậy hả? Sao không đỡ người ta?"
Lục Kiêu phủi phủi tay áo, mặt mày lạnh tanh: "Tôi có bệ/nh sạch sẽ. Người lạ không được lại gần phạm vi 1 mét."
Tôi quay sang Tần Liệt: "Thế còn cậu? Sao không đỡ?"
Tần Liệt bĩu môi, tay đút túi quần: "Tay em chỉ để ôm eo anh lúc đua xe thôi, đỡ người khác nhỡ g/ãy tay sao?"
Bạch Vũ thì rút khăn giấy ra che mũi: "Cậu ta dùng nước hoa mùi gì nồng thế? Anh bị dị ứng, hắt xì!"