20.
Kết quả là nửa đêm, người này lén mở vào trong.
Anh ôm lấy eo tôi.
Tôi lập tức đẩy ra.
“Thẩm Hách, rốt cuộc trong mấy câu là thật?”
Ban đầu đứa trẻ là để nối dõi tông đường, sau lại đứa là tôi. Giờ lại bảo với rằng lừa phóng viên.
Tôi thật sự không còn câu nào tin từ anh.
Bàn Hách trơ tráo như chính người vậy, lần nữa vươn tới.
“Anh yêu em.”
“Câu này là thật nhất.”
Động tác hất ra bỗng khựng lại.
Thẩm Hách mạnh mẽ vào giữa ngón tôi. Mười ngón đan chéo vào nhau.
“Anh từng kết hôn, không con.”
“Người ở nước ngoài là em gái anh.”
“Dường như em chẳng giờ quan tâm đến gia đình cứ sợ quá nhiều thì khi rời đi sẽ khó chịu nổi.”
“Nhưng Tống Tụng, giờ đến chuyện để em rời đi.”
Tôi lạnh lùng và nh.ạy cả.m.
Rất khó để tin người khác, sợ hãi sự mất mát.
Chỉ cần điều gì không nắm ch/ặt trong tay.
Thì nó sẽ mãi không về tôi.
Thẩm Hách vậy.
Làm sao dám mong ước, đời này sẽ được anh?
Tôi đã bảo đi từ lâu rồi mà!
Sao cứ nhất phải xông vào trái tim vậy?
Tôi không muốn nghe nữa.
Nhưng cứ nói.
“Tống Tụng, ta kết hôn đi!”