Lục Hành nấu hai mì.
"Anh nấu nhiều quá, em một đủ Tôi ôm mì ăn ngấu nghiến.
"Không lẽ ăn?" Lục Hành cầm đũa xắn còn lại.
Tôi nhìn bộ đồ đang mặc: "Đừng bảo ăn tối?"
"Nhận điện thoại em xong, phòng thí chạy về đây."
Lục Hành từng đồng nghiệp cũ tôi, vừa vừa bạn, làm thí còn cuồ/ng nhiệt hơn cả tôi.
Tôi bỗng thấy ngại: "Làm phiền rồi..."
"Anh biết, nếu đến đường em đã chẳng gọi cho anh."
Lục Hành thở dài: "Anh cứ tưởng em... đang đoạn lý thuyết và thử nghiệm. Sao em dám... dám tự tiêm th/uốc người?"
Sau ra ngoài, tôi thường xuyên luận với về tính khả thi việc nam giới sinh con các phương án thí cụ thể.
"Không kịp nữa rồi. Nếu em sinh đứa bé này, ấy sẽ cưới người khác mất."
"Cậu quan trọng thế sao? Hơn cả mạng sống em?"
"Ừ."