Một lúc xe cấp c/ứu đến đưa họ đi.
Tôi như h/ồn thể, trôi giạt đến viện, nhìn thấy hai vợ bác cả vừa tới.
Anh họ đang làm phẫu thuật bên ở bên bác gái khóc như mưa.
Một lúc bác bước ra khỏi phòng mổ.
"Người nhà Trường Thanh có ở đây không? Có tờ ký."
Bác cả bác gái vội vã chạy đến.
"Bác sĩ, con sao rồi?"
Bác đưa cho hai vợ bộ hồ sơ.
“Đầu tiên, bị mất m/áu quá nhiều m/áu, xươ/ng sườn bị nên g/ãy, mảnh xươ/ng đ/âm phổi gây nặng, phải dùng thở”.
Bác gái lập tức ngã ngồi trên mặt đất.
"Bác sĩ, con bị t/ai n/ạn giao thông, sao có thể bị do đạp?"
Bác đầu bày tỏ sự bối rối.
"Hiện tại nghiêm trọng nhất không phải vết do mà xươ/ng chân bị vụn. chân dập nát, không thể c/ứu được nên đành phải c/ưa chân. nhà ký chấp nhận c/ưa chân đi, nếu còn trì mất m/áu quá nhiều có thể ch*t.”
"A. . chân?"
Bác gái hét lên tiếng ngất đi.
Bác cả cũng sắp ngã, nhưng bác nắm được tay ông ta.
"Người nhà nhân, hiện giờ chúng đang mọi đưa ra quyết không thể ngất xỉu được, mau ký đồng ý phẫu thuật đi."
Bác cả run run cầm bút ký tên, bác tiếp tục ca mổ.
Cô tá bác gái đến giường phòng cấp c/ứu.
Bác cả dù rất lo lắng cũng không thể đi biết bất lực đứng trước cửa phòng mổ.
Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên đôi mắt đục cảm thấy vô cùng sung sướng.
Bác cả, có cảm thấy bất lực không?
Bác có cảm thấy đ/au không?
Ông trời rất công bằng, khác cái gì thì phải cho họ cái tương tự.
Nhưng đừng lo lắng, việc n/ợ gia đình mới bắt đầu.