4
Ngày sau, tôi dậy sớm, lái xe đưa đến ngoại ô.
Tối qua nhà, tôi đã giải thích với cả đêm, nhưng anh cứng rằng tôi vợ định mệnh của anh.
Ngoài anh cũng cuộc sống trước trở thành sen.
Đối với một mất trí nhớ, tôi thực sự sao, chỉ đành đưa anh trở về.
Kết quả tìm thấy ông ông ấy đã ngoài từ đêm qua, mưa sao băng hiếm bên kia đại dương.
Hình ông tôi sẽ đến tìm ông, còn một phong bì giấy công nông trại tôi.
Tôi nhận, cảnh giác hỏi:
“Cái này gì?”
Công ngây cười, một câu rất huyền bí:
“Câu trả lời mọi thứ.”
Trở nhà trong tâm trạng chán nản, tôi nằm dài trên sofa muốn động, nghĩ rằng kiếp trước mình đã kiếp này gặp cái bối” lớn thế này!
Củ bối” hoàn nỗi h/ận của tôi, nhiên treo túi của tôi lên giá, cũng rất nhiên rút phong bì từ túi, lấy một tấm bên trong.
Củ một giơ tấm lên, một chỉ vào mình:
“Vợ à, nhìn xem, trên này tôi không?”
Tôi thèm quay lại:
“Đừng tôi vợ, chị.”
“Ồ.”
Anh tiếp thu ngay, đi đến xoay tôi lại:
“Chị ơi, tôi không?”
Hóa trong anh một chứng dân.
Người đàn ông Chiêu trên chứng vẻ đẹp trai, với đôi mắt sâu và sống thẳng, thua diễn viên điện ảnh.
So với trước mặt, thể chỉ thể hệt.
Nhưng của hai hoàn khác nhau, trên chứng làn da màu nâu khỏe mạnh, biểu nghiêm tạo giác xa lạ; trong da trắng mềm mại, nhìn vẻ dịu dàng hơn, giống chú chó golden retriever dưới ánh nắng.
Liên Chiêu.
Có của không?
Tôi rơi vào trầm tư, lăn ngủ.
Khi tỉnh dậy lần nữa, đã hoàng hôn.
Không từ lúc nào, tôi đã được đắp một chiếc chăn, ngồi bên với cúi xuống.
Ánh nắng yếu ớt của buổi chiều chiếu lên anh, khoảnh khắc này anh giống một chàng trai điển trai bước từ bức tranh sơn dầu.