Đánh Dấu Tạm Thời

Chương 6

11/06/2025 18:50

Tỉnh dậy với cơn đ/au đầu như búa bổ, đầu óc tôi gần như muốn n/ổ tung. Trình Thư Viễn cũng chẳng khá hơn là bao, rên rỉ vài tiếng rồi lại lết vào phòng ngủ tiếp.

Tôi lục tìm điện thoại định đặt bữa sáng và th/uốc giải rư/ợu. Vừa mở máy đã thấy một tràng cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Trì Húc.

Trì Húc: [Sao chưa về? Một tiếng đã trôi qua rồi.]

[Có chuyện gì à?]

[Chu Lệnh Gia, anh đang ở đâu! Anh chỉ có một cơ hội thôi, nghĩ kỹ chưa?]

[Đm anh trả lời tin cho tôi đi!]

Kèm theo hơn chục cuộc gọi nhỡ. Tôi bĩu môi ấn thái dương, block luôn số Trì Húc. Đặt xong đồ ăn thì quăng điện thoại sang góc phòng.

Người ta sắp cưới rồi, tôi cũng chẳng muốn bám theo làm gì. Thế này là xong.

Nửa tiếng sau, tiếng gõ cửa vang lên. Đồ ăn đã tới nơi.

Tôi gọi Trình Thư Viễn: "Dậy ăn đi, lát nữa cậu còn livestream nữa đấy."

Trình Thư Viễn lầm bầm bò dậy: "Tối qua đáng lẽ không nên uống với cậu!"

Tôi đứng dậy mở cửa nhận đồ, vừa định cảm ơn thì phát hiện bàn tay đưa túi đồ ăn đeo chiếc đồng hồ hiệu quen thuộc.

Tim tôi đ/ập thình thịch. Ngẩng mặt lên, bắt gặp ngay ánh mắt lạnh như băng của Trì Húc. Tay kia hắn cầm điện thoại hiện biểu tượng cảnh báo đỏ chót.

Trì Húc nhìn tôi, khí thế quanh người đông cứng: "Chu Lệnh Gia,tôi đợi anh cả đêm! Kết quả là anh về nhà tự uống một mình?"

Ánh mắt hắn dừng lại ở chiếc áo khoác nam tính trên sofa, gân xanh nổi lên ở thái dương: "Anh dám nhậu với thằng đàn ông nào vậy hả?"

Đúng lúc này, Trình Thư Viễn dụi mắt lê bước ra từ phòng ngủ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Cung Tường Liễu

Chương 47
Năm đó tôi mới mười bốn tuổi, tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống. Lần đầu gặp một người như thế - người búi tóc kẻ lông mày cho tôi, ngâm thơ hát điệu vì tôi, từng câu từng chữ 'cưng ơi' ngọt ngào. Lẽ nào tôi chẳng một lần rung động? Rốt cuộc thì, non sông nặng tình còn giai nhân chỉ nhẹ tựa mây trôi. Hoàng thượng ngày ngày viết cho tôi: 'Chàng cưỡi ngựa tre đến/Vui đùa dưới trăng mờ/Cùng lớn lên Trường Can/Thuở ấu thơ ngây ngô'. Nhưng người cùng chàng thả diều đuổi bướm thuở nào đâu phải tôi? Bài thơ ấy sao có thể là dành cho tôi? May thay trái tim tôi chỉ run lên ba ngày rồi tàn lụi, từ đó sống vô lo vô nghĩ nơi cung cấm. Khổ nỗi cũng chính ba ngày phù du ấy khiến tôi tỏ ngộ chân tình, chẳng thể oán hờn dù người kia bạc bẽo. Nhìn lại hai mươi năm sống thay hình đổi bóng, chợt nhận ra mình chẳng biết trút giận vào ai.
Cổ trang
Cung Đấu
Ngược luyến tàn tâm
1