Tôi nhìn ta.
Đôi nóng.
“Cảm ơn cậu, Ngộ.” nói.
“Chuyện nhỏ, nhớ gì à, nửa sạch quần l/ót của ta.”
“Tôi đang nói cám ơn cậu.” trịnh trọng nói: chỉ bạn cùng phòng, lại làm nhân đổi thay đen.”
“Có câu nói hay, đắc đắc nhân, trút gi/ận tôi, đắc tên nhân này.”
Thẩm Ngộ nhìn tận mấy nói lời nào.
Cậu ngồi lên, ôm trong ng/ực.
‘Đồ ngốc, bạn cùng phòng sẽ ngồi trên lưng à?”
“Chương Thu, theo đuổi em rồi, em lại chậm như vậy?”
Đuổi theo tôi?
Khi nào?
Nhìn ngơ ngẩn của tôi, đứng dậy, nói: đưa một code thổ lộ, thấy sao?”
Tôi:... Cậu nói, chắc phải cái app nhỏ giúp tải về xem thi đấu đâu ha?
“Chị mở TXT chép dán mã code thể thấy ba chữ, thích chị.”
Chà!
Nếu bà đây kỹ thuật kia làm cái gì tác giả mạng nữa!
“Còn nữa, mỗi sáng làm bữa sáng trứng gà hình tim.”
Tôi:!!!!
Đó gọi hình à? Không biết tưởng cái mông nữa đó! Đại ca!
Thẩm Ngộ thấy bối rối của tôi, rõ ràng tổn thương: “Lần trước mời cơm biệt dẫn tới hàng tình nhân, gọi vợ cả đêm, rồi.”
Ba ngàn một lần kia à?
Xong rồi, cảm thấy mình chậm hiểu.
Tôi đơn giản chỉ thấy hàng kia đang giảm giá, nếu như tình nhân đi với nhau thể tặng miễn phí một cái nồi lẩu uyên ương, nếu mời khách chọn chỗ đó.
Cũng tùy gọi vợ.
Lại thiệt thòi.
“Chị gái, chậm thật.” Cậu dựa vai tôi, hô hấp đều phả xươ/ng quai xanh của tôi.
“Tôi đã nói ra như vậy, chút phản ứng nào sao?”
Tôi… tung.
Mẹ nó.
Em trai, biết sữa như vậy không?
Nhưng đầu óc chợt tắt máy: “Tôi đã muốn đỗ rồi, chưa phản úng gì nữa?”
Tôi... Ấy, được, mới đồ Chương Thu!!!