Sau đó, tôi gần như dùng đủ mọi cách để dành dụm tiền.
May mắn là số tiền ký hợp đồng tuy ít, nhưng Hoắc Viễn Thâm luôn tặng tôi không ít thứ. Xe cộ, nhà cửa, đủ loại trang sức đắt tiền. Tôi đem b/án hết những gì có thể chuyển nhượng được, tích cóp được khoản kha khá.
Thỉnh thoảng gặp Phương Thiệu Nguyên để bàn bạc, bị cậu ta châm chọc vài câu, cảm giác ngày tháng cũng có chút hy vọng.
Chỉ không hiểu sao dạo này mắt tôi cứ gi/ật liên tục. Có linh cảm bất an mãnh liệt.
Tôi nói với Phương Thiệu Nguyên, cậu ta không để tâm: "Trực giác của cậu chưa bao giờ chuẩn cả."
Cho đến mấy hôm sau, Phương Thiệu Nguyên chủ động hẹn tôi gặp. Vừa thấy tôi, cậu ta chỉ vào mí mắt phải: "Hôm qua nó gi/ật hai cái!"
Tôi: "Ừm ừm."
Phương Thiệu Nguyên: "Tôi có linh cảm chẳng lành!"
Tôi: "Ừm ừm."
Phương Thiệu Nguyên tức gi/ận: "Cậu không lo nhân vật chính đã trở về sao?!"
Tôi "soạt" đứng phắt dậy, ném điện thoại vào mặt cậu ta: "Hai con mắt treo lông mày để làm cảnh không biết nhìn sao?! Trời ạ nhân vật chính đã lên báo rồi cậu mới biết! Cậu đúng là đồ bệ/nh hoạn!"
Phương Thiệu Nguyên nhìn tấm ảnh chân dung cỡ lớn của nhân vật chính trên báo, cười gượng. Một lúc sau, cậu ta rút ra tấm thẻ ngân hàng: "Toàn bộ gia sản của tôi. Đi không?"
Dừng lại, cậu ta nói tiếp: "Tiền tôi nhiều, nuôi thêm cậu cũng không sao."
Tôi cũng đ/ập xuống một tấm thẻ: "Tám giờ tối nay, ở đài phun nước lớn nhất. Tôi sẽ yểm trợ."
Phương Thiệu Nguyên giơ tay ra hiệu ok. Kế hoạch đào tẩu vội vã được định đoạt như thế.