Dù chuyện đã đi nhưng vẫn không thể hòa hợp hoàn toàn như xưa.
Rốt cuộc một trai thẳng chính hiệu mà. Những hành thân mật đà ấy, thật khiến không chịu nổi.
Có thể tránh tránh. Nhưng không thể cự tuyệt thẳng thế nên chọn đào tẩu. Vội cớ có thân chơi để lũ cùng phòng.
Tôi ở ngoài trọ bảy ngày, để tăng thêm tin cậy, đăng giờ.
Đến khi thằng x/ấu số bị lôi không thể xin nghỉ tiết chuyên ngành được nữa.
Tôi mới bất đắc dĩ quay về xá.
Vừa cửa phòng xá, đã muốn quay đầu mất dép. phòng không có ai ngoài ngồi loi bên bàn học điện thoại.
Đèn không bật, căn phòng chìm trong tối. Ánh xanh từ điện thoại chiếu khuôn mặt ngần góc cạnh.
Hai con lợn lười cùng phòng kia, đất còn chẳng thèm nhúc nhích, sao hôm nay lại vắng mặt thế này?
Tôi còn cố ý chọn giờ thật mới về. không trách ở một mình, ngược lại oán hai tên kia. Thầm rủa chúng nó phút liền.
Tôi bật đèn.
"Sao không bật lên?"
Tôi nở nụ cười gượng gạo hỏi.
Cố ngước lười liếc tôi, rồi lại xuống điện thoại, không trả lời nguyên tắt đèn, chỉ hỏi khẽ: "Về rồi à?"
"Ừ."
Nhìn thần thái của Từ, cổ họng chợt lại. Trạng thái của cậu ấy rất không ổn, bình thản, bình thản mức hơi lạnh thường trực quanh người mất.
Nhưng cậu không lời, không biết phải hỏi sao, chỉ biết có cảm có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Thế nên lặng lẽ cất đồ đạc, ngồi xuống chỗ của mình.
"Cậu và người đó thân thiết lắm hả?"
Tôi tưởng im lặng sẽ dài buổi tối, ngờ vừa ngồi xuống đã tiếng. Tôi liếc qua, quan sát sắc mặt cậu ấy.