Tóm lại, ta thích rất nhiều thứ, nhưng chỉ có một thứ không ưa, chính là thúc phụ.
Thúc phụ, tức là em ruột của Phụ vương, tên Yến Khang. Ta chẳng ưa gì hắn, bởi hắn g/ầy trơ xươ/ng, trông như bộ xươ/ng khô.
Nghe nói hắn vận số đen đủi, từ trong bụng mẹ đã mang trọng bệ/nh. Căn bệ/nh ấy khiến hắn ăn không trôi nuốt không yên, thân hình tiều tụy.
Mỗi lần gặp mặt, ta đều lảng tránh. Phụ vương nghiêm khắc quở trách: "Thúc phụ của con đáng thương lắm, chính hắn cũng chẳng muốn mắc bệ/nh."
Khi ấy qu/an h/ệ giữa Phụ vương và thúc phụ vẫn rất tốt, về sau trở nên x/ấu đi, bởi thúc phụ lén gi*t hại vô số người.
Thúc phụ muốn chữa bệ/nh, nhưng thiên hạ không có linh dược nào trị nổi chứng bệ/nh quái á/c ấy. Hắn bèn tìm đủ phương th/uốc lạ, như ăn sống tim người chẳng hạn.
Phụ vương quở trách, hắn gào thét: "Chẳng phải tại huynh sao! Ngay từ trong bụng mẹ, huynh đã cư/ớp mất sức khỏe của ta!"
Sau khi bị ph/ạt, thúc phụ lại tỏ ra ngoan ngoãn. Hắn ra biên ải chinh chiến, rèn luyện thân thể, thắng trận liên miên, dẫn binh mã về Yến đô nhận thưởng.
Quân đội không được phép tiến vào Yến đô. Thế nhưng đêm hôm ấy, cổng thành Yến đô bị viên tướng giữ cổng mở toang.
Yến Khang dẫn quân đ/á/nh úp Cung Yến, xông thẳng vào thư phòng của Phụ vương, vung rìu ch/ém đ/ứt đầu ngài.
Nghìn vạn thiết kỵ giày xéo Cung Yến, gi*t chóc th/iêu đ/ốt khắp nơi. Người người hoảng lo/ạn, tranh nhau trèo tường cung đào tẩu.
Lúc ấy ta đã không ngủ cùng Mẫu hậu nữa, đang yên giấc trong hành cung riêng thì bị vú nuôi lay tỉnh.
Vú nuôi Xuân Lan và thái giám Đức Hải kéo mấy x/á/c ch*t vào điện, rồi phóng hỏa đ/ốt hành cung của ta, dẫn ta chạy trốn.
Họ đưa ta theo đường bí mật dưới Trích Tinh Các thoát ra. Đêm ấy khi trèo khỏi đường hầm, trời cao lấp lánh sao sa.
Ta hỏi Phụ vương và Mẫu hậu khi nào ra ngoài. Họ đáp: "Điện hạ, không còn Phụ vương, không còn Mẫu hậu, cũng chẳng còn nước Đại Yến nữa."
Không còn vú nuôi, không còn thái giám, càng không còn công chúa. Tất cả đều biến mất, chữ viết của ta, chú chó của ta, tất cả đều không còn.
Thứ duy nhất ta mang theo được, chỉ có sợi tua đỏ treo đầu giường. Ta nắm ch/ặt nó trong tay, không dám buông ra.
Tuyết rơi. Ta ngẩn người ngước nhìn trời, nhìn những bông tuyết nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay, rồi tan biến.
Ta vốn tưởng trời cao đối đãi ta rất tốt, cho ta sinh ra làm công chúa áo gấm cơm ngon. Về sau mới hiểu, trời cao đối đãi ta bằng sự tà/n nh/ẫn khác thường. Ban cho ta bao điều ta yêu thích, rồi lại thu về tất cả.
Ngay cả tuyết, cả sao trời - những thứ đẹp đẽ tốt lành ấy, cũng khiến ta phải h/ận. H/ận vì trong đêm tuyết rơi sao sáng ấy, ta đã đ/á/nh mất tất cả.