3.
Trong ngủ, tôi lờ mờ nhận đó nằm mình.
Tôi lần bàn đặt trên eo, dần nhận được săn chắc.
Tôi vào, nhận độ rắn chắc anh, di chuyển xuống. Cơ bụng ấy thật tuyệt.
Đúng lúc này, bên tai vang lên nói trầm khàn:
“Bảo ngoan, đừng nghịch nữa.”
Tôi r/un r/ẩy, nhiên.
Đây Tạ Tri Duật, khác lạ với ngày thường.
Liệu tôi mơ không?
Tôi tục di chuyển vô tư vào, nhận hơi nóng phả ra từ bàn mình.
Nghe dồn dập và rên lên.
Ngay đó, tôi bị một bàn ấm áp bao lấy.
Tôi gi/ật mở nhìn Tạ Tri Duật nhìn ánh tràn khao khát.
Không... đây không mơ!
Mặt tôi bừng lên:
“Xin... xin lỗi.”
Tôi rời khỏi bị ôm ch/ặt từ phía sau.
Anh nhìn ánh đầy nhiệt huyết, ép tôi giường: Chi, đ/ốt lửa rồi, giờ chỉ mới dập tắt nó thôi.”
Sáng hôm sau, tôi thức dậy, phát hiện bị ôm ch/ặt trong đó.
Đập vào khuôn mặt tuấn tú Tạ Tri Duật.
Đôi ấy vẫn nhắm, mái tóc rối, khuôn mặt bình yên.
Từ đường sắc sảo đến sống mũi cao, và đôi mỏng kia.
Không tìm ra một điểm nào chê được.
Anh ấy quả thực người trong mộng nghìn cô gái ở Hộ Khuyên.
Đáng tiếc thay, cách quá bình lặng và phần nhàm chán.
Ngược hoàn toàn với hình mẫu tôi thích.
Dù sao thì ấy cũng mẽ, sức bền nên tôi miễn cưỡng chấp nhận.
“Dậy à?”
“Đêm qua ngủ ngon không?”
Tôi gi/ật mình, ánh đôi anh.
Lần này, tôi chút tình thoáng qua trong ánh anh.
Không rõ sao, tôi đưa véo nhẹ vào má anh.
Anh tiến tới hôn lên môi:
“Bảo trả đũa tối qua?”
Tôi nhiên nhìn anh, đã lại vẻ điềm tĩnh quen thuộc.
Anh ho nhẹ, cầm khoác:
“Anh đi làm đây.”