11

Tôi nghi ngờ gần đây mình gặp vận xui.

Sao mà báo ứng liên tiếp ập đến vậy?

Tôi đã nói rồi, tôi không chỉ vô tình với người khác, mà còn vô tình với chính mình.

Thẩm Đồ Chi là em trai cùng cha khác mẹ của tôi, là con của mẹ kế Hứa Mai.

Năm tôi bảy tuổi, Hứa Mai đến nhà tôi, từ đó tôi có một người cha dượng*.

*Không phải nói Hứa Mai nhe.

Từ đó tôi không còn mong chờ vào tình cảm gia đình, chỉ còn lại lòng c/ăm h/ận tràn ngập.

Để trả th/ù cha và mẹ kế, tôi đã dồn hết tâm trí vào Thẩm Đồ Chi.

Tôi cố tình nâng Thẩm Đồ Chi lên thành một tên công tử bột.

Từ khi Thẩm Đồ Chi còn nhỏ, mẹ kế chiều chuộng cậu ta, tôi lại dốc gấp mười lần công sức để chiều chuộng hơn.

Mẹ kế sợ cậu ta bị sâu răng không cho ăn kẹo, tôi lại gom tiền m/ua đủ loại đồ ăn vặt nhét vào đầu giường cậu ta.

Mẹ kế bắt cậu ta học thêm, mời đủ loại thầy cô, tôi lại nhân lúc giáo viên đi về lén làm hết bài tập cho cậu ta.

Sau này, cậu ta bị tôi chiều đến mức hư hỏng, bất tài.

Bề ngoài, tôi là một người anh cuồ/ng yêu em trai, nhưng thực chất, tôi khiến cậu ta ngày càng sa đọa, hoàn toàn làm cha tôi mất niềm tin vào cậu ta.

Mẹ kế tất nhiên nhìn ra được ý đồ của tôi, nhưng bà ta lại bất lực, Thẩm Đồ Chi đã không còn c/ứu vãn được nữa.

Việc Thẩm Đồ Chi càng ngày càng tệ đi là điều tôi rất hả hê.

Nhưng tôi không ngờ, xu hướng tình dục của cậu ta cũng có thể lệch đi...

Tôi càng không ngờ xu hướng tình dục của cậu ta lại ảnh hưởng đến công việc của công ty tôi.

Báo ứng, đây đều là báo ứng!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm