NGƯỜI MAI TÁNG

Chương 166: Căn phòng của tên Giáng Đầu Sư

29/08/2025 17:36

Ánh nắng ban mai chiếu xuống mặt đất, với chúng tôi thì ánh sáng đại diện cho hy vọng, nhưng đối với cái đầu người kia thì lại là tuyệt vọng!

“Á... á á á!”

Cái đầu đó không ngừng đ/ập vào lồng chim, trông vô cùng đ/au đớn. Mọi người chăm chú nhìn nó vùng vẫy.

Chẳng bao lâu sau, từ cái đầu ấy bốc lên từng luồng khói trắng, n/ội tạ/ng bên trong bắt đầu hóa thành một vũng m/áu tanh nồng.

“Phụt!”

Trong chốc lát, toàn bộ n/ội tạ/ng n/ổ tung, m/áu đặc quánh chảy đầy đất, bốc lên mùi hôi thối nồng nặc.

“Trời ơi! Thối quá!”

Tất cả mọi người đều bịt ch/ặt mũi, thậm chí có người nôn mửa tại chỗ. Mùi đó thật sự quá kinh khủng, đến tôi còn cảm thấy bụng mình cuộn lên, suýt nữa thì nôn theo.

Cái đầu người dần dần hóa thành huyết thủy, lát sau chỉ còn trơ lại một chiếc sọ người.

“Được rồi, tên này ch*t rồi, mọi người dọn dẹp chỗ m/áu đặc này đi.”

Sau đó, dân làng bắt đầu dọn dẹp, còn tôi thì gỡ lồng chim xuống, quan sát kỹ thì thấy trên sọ có một cái lỗ!

“Hử? Sao cái đầu lại có lỗ? Nhìn như bị đạn b/ắn xuyên qua vậy?”

“Chẳng lẽ kẻ tu luyện thuật phi đầu này từng bị b/ắn vào đầu?”

Đột nhiên, một người dân chợt nhớ ra điều gì đó liền nói: “Tôi nhớ rồi! Hồi trước ở đầu làng, Thạch Điền Văn từng kể lúc đi lính từng bị sú/ng cư/ớp cò b/ắn trúng đầu. May là loại đạn đặc biệt, chỉ xuyên qua xươ/ng sọ, không ảnh hưởng đến n/ão.”

“Ồ? Thạch Điền Văn? Hôm qua đúng là hắn không có mặt thật!”

“Hôm qua kêu hắn đến mà hắn nói không khỏe, bảo ở nhà nghỉ ngơi.”

Mọi người ai nấy đều sửng sốt, tôi cũng hít sâu một hơi: “Không phải đoán mò nữa, đến nhà hắn xem là biết.”

Nghe tôi nói xong, dân làng liền kéo theo tôi đi thẳng tới nhà Thạch Điền Văn.

“Lão Thạch! Có nhà không?” - Chú Trần gọi lớn, nhưng trong nhà không có ai trả lời.

“Vào trong xem thử đi!”

Khi tôi vừa bước đến trước cửa, bất ngờ giơ tay ngăn đám người phía sau: “Khoan! Có mùi lạ!”

“Mùi lạ?”

Mọi người hít thử, rồi cau mày: “Đúng là có mùi quái lạ… Mùi gì vậy?”

Ngửi như mùi m/áu, lại giống mùi nước tiểu, nói chung là một mùi rất kỳ quái, khiến người ta lạnh cả sống lưng.

“Đừng vội vào! Nếu hắn là Giáng Đầu Sư, chắc chắn không muốn bị quấy rầy lúc làm phép. Trong phòng có thể có rất nhiều cạm bẫy!”

Nghe tôi nói vậy, ai cũng lùi lại vài bước. Tôi thấy mà chỉ biết dở khóc dở cười, lắc đầu nói: “Không… không nghiêm trọng như vậy đâu, tôi chỉ nói là có thể thôi!”

“À… ra vậy…”

Dù là vậy, nhưng ai cũng chỉ dám tiến thêm một bước nhỏ, vẫn còn dè chừng.

Tôi hít sâu một hơi, rồi từ từ đẩy cửa ra.

Mùi hôi khi nãy còn mờ nhạt, giờ thì ập thẳng vào mặt!

“Trời ơi! Thối quá! Giống hệt mùi khi nãy luôn!”

“Á!”

Bỗng nhiên, Lam D/ao hét to, rồi trốn sau lưng tôi, tay r/un r/ẩy chỉ về phía trước: “X/á/c không đầu…”

Tất cả mọi người liền nhìn theo, đúng là một cái x/á/c không đầu! Thì ra mọi chuyện thực sự do Thạch Điền Văn gây ra.

“Tôi đã nghi hắn rồi! Từ khi đến làng, hắn cứ bí ẩn, đêm đến là lại đóng cửa ở lì trong nhà.”

“Đúng đấy! Hắn chưa từng cho ai vào nhà hắn cả!”

Ngoài cái x/á/c, tôi còn thấy rất nhiều chum rư/ợu.

Mấy cái chum đó phát ra âm thanh rất trầm thấp…

“X/á/c này xử lý sao đây?”

Tôi hít một hơi thật sâu: “Gặp việc không giải được thì đ/ốt đi, cứ th/iêu thôi!”

Lão Dư cùng vài người gan dạ khiêng cái x/á/c không đầu ra ngoài.

Trong lúc khiêng, lão Dư còn phát hiện cái x/á/c chỉ là cái vỏ rỗng, n/ội tạ/ng đã bị móc sạch.

Sau đó, tôi tiến đến mấy cái chum rư/ợu, nghe thấy tiếng xì xào bên trong, liền cau mày, hít sâu một hơi rồi mở nắp.

Trước mắt tôi là một đống rắn đ/ộc sặc sỡ màu sắc.

Ai cũng biết, rắn càng sặc sỡ thì càng đ/ộc, mà mấy con rắn này toàn đỏ với tím, thì càng cực kỳ đ/ộc!

“Vãi cả linh h/ồn!”

Tôi vội đậy nắp lại, rồi xem thử mấy chum khác.

“Không… không thể nào…”

Trong những chum này toàn là sinh vật kịch đ/ộc: rắn, cóc, bọ cạp, nhện, rết, thằn lằn… Nhưng đến cái chum cuối cùng, tôi đã nhìn thấy thứ cả đời không quên nổi.

Cái chum ấy bốc ra mùi phân, nước tiểu và một mùi giấm nồng nặc.

Tôi bịt mũi mở nắp ra, và thứ tôi thấy là… những x/á/c th/ai nhi vừa bị móc ra khỏi nhau th/ai.

Nhìn thấy cảnh đó, tôi không chịu nổi nữa, dạ dày cuộn lên, lập tức nôn tại chỗ.

Lam D/ao thấy tôi nôn liền chạy tới, nhưng tôi giơ tay ngăn cô ấy lại, ra hiệu đừng tới gần. Nếu để cô ấy nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ để lại bóng m/a tâm lý.

“Đừng lại gần! Chỗ này gh/ê t/ởm lắm, em chịu không nổi đâu!”

Sau đó tôi quay sang gọi: “Ai gan to một chút, qua đây xử lý đống này với tôi!”

“Cái gì?” – Chú Trần bước lại, tôi vẫn đưa tay ngăn: “Chờ đã, chú thật sự không sợ chứ?”

Chú Trần thản nhiên cười: “Có gì mà sợ? Tôi thấy không ít x/á/c ch*t rồi!”

Nghe chú nói vậy, tôi mới gật đầu: “Vậy chú đến giúp cháu xử lý chỗ này!”

Chú ấy bước tới, nhưng khi vừa nhìn thấy thứ trong chum thì cũng nôn mửa tại chỗ.

“Trời ơi! Đây là cái quái gì vậy?!”

“Là x/á/c th/ai nhi… là… đồ ăn của Giáng Đầu Sư!”

“Không được rồi, buồn nôn quá! Tìm người khác đi!”

Tôi thở dài bất lực, nhìn quanh dân làng: “Tôi không thể xử lý một mình được, ai đó giúp tôi khiêng cái chum này ra ngoài với!”

Đúng lúc ấy, một cậu trai trẻ bước ra từ đám đông. Nhìn thì g/ầy yếu, chẳng có vẻ gì khỏe mạnh, nhưng giúp được là tốt rồi!

“Nhóc, em không sợ chứ?”

Cậu trai tiến lại gần, liếc sơ qua mấy lần mà không nói gì, cũng không có biểu cảm gì, chỉ thản nhiên nói: “Không sao, em giúp anh khiêng ra ngoài.”

Tôi có hơi bất ngờ, thằng nhóc này không đổi sắc mặt chút nào, đúng là gan to, dương khí mạnh thật!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Bạn Trai Hôn Ước Từ Nhỏ Của Thiếu Gia Đệ Nhất Kinh Thành

Chương 18
Mẹ tôi và bạn thân của bà đều lấy chống là đại gia giới thượng lưu Bắc Kinh. Thế là hai người họ quyết đinh làm thông gia với nhau, nhưng trớ trêu thay lại đều sinh con trai. Từ nhỏ, "Thái tử Bắc Kinh" Hách Nhất Châu đã là kẻ bá đạo, luôn dọa tôi: "Khóc nữa là sau này anh không cưới em đâu." Tôi vừa nức nở vừa phân trần: "Em là con trai, anh không thể cưới em được." Lớn lên, không ngờ chúng tôi thật sự phải lòng nhau. Sau vài tháng hẹn hò chính thức, tôi đành đánh bài chuồn. Bởi vì tên tiểu bá vương ngày xưa giờ đã thành đại bá vương thực sự, thân thể tôi thật sự yếu đuối không kham nổi. Kết quả vừa trốn đi hưởng thụ được nửa tháng, tôi đã bị hắn bắt lại ở lễ hội té nước Vân Nam. Hắn liếc nhìn mấy anh trai vạm vỡ áo ướt sũng xung quanh, mặt lạnh như tiền: "Là cơ bụng anh không đủ đẹp, hay anh chưa đủ hăng say trên giường mà khiến em phải vất vả chạy đến tận đây tuyển hậu cung à?"
0
2 Hoài Lạc Chương 19
3 Con Gái Trở Về Chương 22
4 Phạm Quy Đắm Say Chương 26
10 Ân Trường Thọ Chương 23

Mới cập nhật

Xem thêm