Tôi Là Miệng Qụa Cũng Là Phúc Tinh

Chương 1

02/07/2025 16:53

Từ khi tôi sinh ra, trong nhà luôn nồng nặc mùi th/uốc bắc.

Lúc đó tôi không hiểu, rõ ràng không có ai bệ/nh, tại sao cứ phải uống th/uốc hoài?

"Mẹ mày khổ sở uống bao nhiêu th/uốc cũng là vì mày! Mày mà là thằng có chim thì đã không có chuyện gì rồi! Mau cút đi giặt quần áo đi, cả ngày chỉ biết ăn với lười..."

Bị ba đ/á một cú vào ng/ực, nhưng tôi không dám chậm trễ, lồm cồm bò dậy đi giặt quần áo.

Không phải là không đ/au, đ/au là để kêu cho người thương mình nghe.

Mùa đông khắc nghiệt, tiền trong nhà đều đem m/ua th/uốc hết rồi, không có dư đồng nào để đun nước nóng cho tôi.

Có lẽ là có đấy, nhưng số tiền đó sẽ không dùng cho tôi.

Hai tay ngâm vào nước đ/á lạnh buốt khiến tôi rùng mình.

Trong nhà là tiếng mẹ rên rỉ và tiếng ba ch/ửi m/ắng.

Ngoài sân, có một con mèo con ch*t cóng ngay trước cửa nhà tôi.

Lúc đó tuy tôi còn nhỏ, nhưng luôn có một cảm giác, đó có lẽ cũng là số phận của tôi.

Đang ngẩn ngơ nhìn ra cửa, tuyết rơi, khi bông tuyết đầu tiên rơi xuống chậu giặt quần áo.

Tôi hít hít mũi, ước một điều ước - Mong mẹ sớm sinh được một đứa con trai.

Như vậy mẹ sẽ không phải uống th/uốc đắng nữa, phải không?

Tôi không nỡ để mẹ chịu khổ.

Điều ước của tôi nhanh chóng thành hiện thực.

2.

Mẹ lại có th/ai.

Cả nhà đều rất vui, từ bệ/nh viện khám về còn mang theo một con vịt quay.

Tôi cũng rất vui, vì tôi được gặm cổ vịt.

Còn vì...

Mẹ không cần phải uống th/uốc bắc đắng ngắt nữa.

Dù việc của tôi bỗng chốc tăng lên gấp đôi, cảm giác vui sướng này cũng không hề giảm bớt.

Trong cái nhà này, đàn ông là phải ki/ếm tiền lớn, giặt giũ nấu cơm sẽ làm hỏng tài vận của họ.

Cho nên việc nhà từ trước đến nay đều do mẹ dẫn tôi làm, mà sau khi mẹ có th/ai, thầy bói nói th/ai này cực kỳ có khả năng là con trai ba liền không cho mẹ làm việc nữa.

Tất cả mọi việc, đều dồn lên người tôi.

Con nhà người ta tám tuổi thì đang làm gì?

Là đi học sao?

Tôi không biết.

Lúc này tôi đang kê ghế đứng bên bếp lò xào rau.

Theo lý thì tuổi này của tôi, không đến nỗi thấp bé như vậy.

Nhưng ba nói, tiền trong nhà đều phải để dành cho em trai, ông ấy bảo tôi ăn ít cơm thôi, để dành tiền cho em.

Vừa bỏ thịt heo vào chảo dầu, vì không để ráo nước, n/ổ tung lên một đống tia dầu.

Tay tôi lập tức đỏ ửng một mảng.

Vừa ôm tay vừa tiếp tục xào rau, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng của người cùng thôn...

Họ nói, thầy cô giáo ở trường quá nghiêm khắc, bài vở quá nhiều, cơm ở căn tin khó ăn quá.

Lần theo âm thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, người đã đi xa từ lâu.

Trong lòng tôi trống rỗng.

Đi học... đó là một cảm giác như thế nào?

Còn chưa kịp cảm nhận, thịt đã sắp ch/áy rồi, sau khi luống cuống tay chân c/ứu vãn một hồi, những suy nghĩ vừa rồi đã tan thành mây khói.

...

Vào đầu thu.

Mẹ sinh.

Quả nhiên là một đứa em trai.

Tôi trốn ở ngoài cửa nhìn một cái rồi yên tâm.

Điều ước của tôi luôn rất linh nghiệm.

Mấy năm trước ba khuân xi măng bị thương ở lưng.

Nằm trên giường rên rỉ mấy ngày trời.

Tuy ông ấy không tốt với tôi lắm, nhưng mẹ luôn khuyên tôi, ông ấy nuôi cả nhà mình đã không dễ dàng gì rồi, thỉnh thoảng nóng tính một chút, tôi nên thông cảm cho ông ấy.

Đúng vậy.

Ông ấy vì nuôi gia đình mới bị thương.

Cho nên tôi ước một điều ước, mong ông ấy mau chóng khỏe lại.

Thế là, ngày hôm sau, ông ấy đã có thể xuống giường đi lại được rồi.

Ngoài việc ước nguyện ra, giác quan thứ sáu của tôi cũng rất chuẩn.

Có một năm tuyết lớn phủ kín núi, mẹ phải lên núi nhặt củi, trước khi ra khỏi cửa tôi có một dự cảm rất x/ấu, trong lòng hoảng lo/ạn không thôi.

Lúc đó tôi kéo vạt áo của mẹ, khóc lóc van xin mẹ đừng đi.

Ba tôi lại chỉ gh/ét tôi không hiểu chuyện, đ/á tôi ra một bên.

Ngày đó, người nằm trên mặt đất không chỉ có mình tôi bị đ/á văng như quả bóng.

Còn có mẹ nữa.

Mẹ bị ngã trên núi, không biết vô tình còn bị sảy th/ai.

Cũng vì lần sảy th/ai đó mà tổn thương đến gốc rễ, sau này rất nhiều năm họ đều không thể mang th/ai lại được.

Nhưng ba tôi lại chỉ cảm thấy là do tôi trước khi mẹ ra khỏi cửa cứ khóc lóc om sòm đem đến xui xẻo cho gia đình, còn hại ch*t đứa con trai chưa ra đời của ông ấy.

Ông ấy cầm roj mây hung hăng đ/á/nh tôi một trận.

Vừa đ/á/nh vừa m/ắng tôi "mồm quạ".

Từ đó tôi không dám nói nhiều nữa.

Trận đò/n đó, đ/au đến tận bây giờ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

[BL] Người Yêu Hiền Lành Của Tôi Là Yandere

Chương 45.
Giới thiệu: Tôi là một tên côn đồ trường học, cá biệt lưu manh, vừa xấu vừa thô lỗ, học thì dốt mà quậy thì giỏi. Trên mặt tôi có một vết sẹo dài bên má, nó khiến tôi trông rất hung dữ, doạ các nữ sinh đều khiếp sợ mỗi khi nhìn thấy tôi. Tuy nhiên, cậu người yêu của tôi lại đối lập hoàn toàn. Cậu ấy là nam thần của trường, vừa đẹp trai trắng trẻo lại học giỏi, dáng người dong dỏng cao, thuộc diện nhà giàu, tính tình hiền lành nhu mì còn tốt bụng. Người theo đuổi xếp hàng dài, nhưng cậu lại chọn tôi. Có hai nữ sinh thầm ngưỡng mộ cậu ấy, thấy vậy rất không vừa lòng. Một cô gái thẳng thắn bảo với cậu khi đang ở ngay trước mặt tôi, rằng : "Lam Ngọc, cậu bị gã này uy hiế.p bắt ép phải yêu đương với gã đúng không? Cậu ra tín hiệu cầu cứu đi, tụi mình sẽ giúp đỡ cậu." Tôi biết là cô ta nói dối. Vì nãy giờ tôi liên tục chớp mắt bằng mã Morse, bàn tay lén giơ mấy ngón ra hiệu ét o ét, mà cô ta có nhìn thấy éo đâu. Ngược lại, cậu người yêu bé nhỏ kia tôi nhìn thấy rồi. Đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm. Cứu tôi với, cậu ta là Yandere, tôi mới là người bị ép đây mà, huhuhu. _____ Kẻ si tình lang thang [Người Viết Tình Trai]
79.07 K
4 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
5 Tiểu Lỗi Chương 56
11 DẤU HÔN NGỤY TRANG Chương 17.
12 Bảy Năm Bên Nhau Chương 14

Mới cập nhật

Xem thêm