Beta Trong Truyện ABO

Chương 15

20/09/2025 16:00

Tôi nhanh chóng giơ tay nắm lấy nó, dùng hết sức x/é đ/ứt những mạch m/áu thịt đang quấn quanh. Cảm giác ép nghẹn bỗng dâng trào, dòng axit dạ dày tràn ra ào ạt khiến tôi không kịp né tránh, phần chân cơ giáp bị ăn mòn.

“Độ nguyên vẹn hiện tại: 90%, chức năng di chuyển và chạy bị ảnh hưởng.” Một giọng nói điện tử vang lên.

Tôi nghiến răng rẽ vào một góc trong bụng trùng chúa, dùng hết sức đ/ấm mạnh vào thành dạ dày. Cả bộ máy tiêu hóa co thắt đi/ên cuồ/ng, luồng khí xoáy cuốn lấy thân tôi phóng ra từ miệng trùng chúa. Tôi hét lớn với hai người họ: “Gi*t nó đi!”

Mất đi năng lượng hạt nhân bảo vệ, trùng chúa trở nên yếu ớt và hoàn toàn gục ngã dưới làn tia laser.

“Minh Chiêu!” Mạnh Cửu An gầm lên gi/ận dữ. Tôi gi/ật b/ắn người, định quay đầu bỏ chạy thì đã bị Cố Ánh Nam chặn lại: “Cậu quá đáng đấy!”

“Nói chuyện tử tế đi nào!” Hai bên vai tôi bị khóa ch/ặt, cả người bị nhấc bổng khỏi mặt đất mang ra khỏi hang động.

Người ba rẻ tiền của Cố Ánh Nam không hiểu bằng cách nào đã vượt phong tỏa chạy vào. Ông ta hét lên phấn khích: “Ánh Nam! Con trai ngoan! Đưa năng lượng hạt nhân cho ba!”

Cố Ánh Nam bực dọc đ/ấm mạnh, cú đ/ấm từ cơ giáp đóng ch/ặt ông ta vào vách đ/á: “Cho ông vài phần thể diện lại lên mặt đòi đạo mạo. Lo mà làm tốt vai thủ lĩnh đi, đừng xen vào chuyện người khác.”

Sau chiến thắng, cả hai phe đều muốn hòa hoãn để ăn mừng. Đêm đó, ánh lửa nhuộm đỏ bầu trời, còn tôi lặng lẽ chuẩn bị phi thuyền.

Ngoảnh lại nhìn, lòng dâng lên nhiều cảm khái. Hóa ra tôi đã xông pha nơi chiến trường này những mấy năm trời!

“Định đi đâu thế?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong bóng tối.

“Sáu mươi triệu năm ánh sáng.” Tôi trả lời theo phản xạ rồi gi/ật mình nhận ra sai lầm. Quay đầu lại, không chỉ một mà đến hai người đứng đó.

“Tiểu Chiêu, cậu định đi khai hoang à?” Cố Ánh Nam nghi ngờ hỏi. Trong ký ức cậu ấy, những hành tinh cách xa sáu mươi triệu năm ánh sáng hầu như chưa được khai phá.

Mạnh Cửu An cười khẩy: “Trốn n/ợ cũng không cần xa thế.”

Tôi đảo mắt: “Thám hiểm, không hiểu à?”

“Vậy tớ đi cùng Tiểu Chiêu được không?” Cố Ánh Nam mỉm cười, rõ ràng chẳng tin tí nào.

Tôi bực bội vuốt tóc: “Nói thật đấy! Một người là nguyên soái, một người là thủ lĩnh, không phải lo công việc sao?”

Tính tôi không chịu ngồi yên một chỗ. Hồi ở hành tinh rác, tôi đã lang thang khắp nơi. Đến thủ đô lại tiếp tục phiêu bạt qua mười mấy chiến trường. Cứ bắt tôi ở lì một nơi, cảm giác kí/ch th/ích sẽ dần phai nhạt.

Hai vị trước mặt này thân phận nh.ạy cả.m, chỉ cần biệt tích lâu ngày là Liên Bang sẽ nổi sóng.

“Hay thế này, tôi sẽ gửi bưu thiếp về cho hai người thường xuyên được không?”

Cứ lằng nhằng thế này tôi thực sự phát ngấy!

Cố Ánh Nam đưa cho tôi sợi dây chuyền: “Cậu cầm lấy cái này đi.”

Đó là vật bất ly thân của cậu ấy. Do dự một lát, tôi đành nhận lấy.

Mạnh Cửu An ném tới tấm huy chương nền trắng hoa vàng - biểu tượng cho vinh quang tối cao.

“Cầm lấy.”

Nói không xúc động là giả. Nhưng tôi chưa sẵn sàng cho một mối qu/an h/ệ. Chào từ biệt hai người, tôi bước lên phi thuyền.

Hành tinh nhuốm màu tang thương đang đ/âm chồi non, thu nhỏ dần trong mắt tôi. Ngước nhìn - biển sao mênh mông, hành trình của tôi sắp bắt đầu.

-Hết-

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Hoàng Hậu Thôi Lệnh Dung

Chương 7
Sau khi chết bốn mươi chín ngày, nắp quan tài của ta rốt cuộc cũng không còn chịu nổi nữa. Tiếng khóc ở đầu mộ vang dội từng hồi, thê lương đến mức ngay cả tiếng quạ hoang nơi loạn táng cũng bị át đi. Khốn nỗi, tiếng khóc ấy còn cứ ngắt quãng, nghẹn nghẹn, khiến ta nằm trong quan tài nghe mà bức bối khó chịu vô cùng. “Tiểu thư... hu hu hu... Tiểu Liên nhớ người lắm... Người có biết không, tên cẩu trượng phu, không, cái hạng súc sinh Phó Cảnh Văn kia, sắp sửa nghênh thú Vinh Quốc quận chúa vào cửa rồi... Tiểu Liên nhất định phải thay người báo thù...” Nghe đến đây, ta thực chẳng thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Một bụng oán hận xộc thẳng lên đầu. Ta nghiến răng, dùng những móng tay sắc nhọn mới mọc, cào rách nắp quan tài, tiếng ken két vang dội, rồi từ trong mộ ta bò ra. “Á—” Đúng lúc ấy, Tiểu Liên đang khóc đến nghẹn lời, ngẩng đầu thấy ta tóc rũ xõa xuống, cả người từ đất mà trồi lên, liền hét to một tiếng, ngất lịm ngay tại chỗ. Nói thật, với dáng dấp của ta bây giờ, hễ ai trông thấy cũng phải hồn bay phách tán. Ta tuy giữ được thần trí và ký ức, nhưng thân thể đã nổi đầy tử ban, sưng tấy thối rữa, mùi hôi nồng nặc, khó ai chịu nổi. Ta thở dài, khom người vỗ nhẹ, gọi Tiểu Liên tỉnh lại. Nhận ra quái vật diện mạo xấu xí kia chính là ta, nàng ngẩn người một thoáng rồi bỗng nhoẻn miệng cười. “Tiểu thư, nhất định là nhờ ngày ngày tiểu tỳ thành tâm dâng hương cầu khấn, ông trời mới thương xót cho người trở lại.” Nàng chẳng thèm để tâm đến thân xác hư thối của ta, hớn hở cõng ta trên lưng, loạng choạng bước về. “Tiểu thư, tốt quá rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Báo thù
Cổ trang
Cung Đấu
75