Sáng hôm sau tỉnh dậy, toàn thân ê ẩm.

Phòng vẫn tối om.

Tôi với tay lấy điện thoại, nhưng lại bị một vòng tay kéo ngược lại.

"Ngủ thêm chút nữa đi." Giọng chàng trai khàn khàn ngái ngủ.

"Mấy giờ rồi?"

"Không biết."

Mùi chanh xanh vẫn còn nồng.

Kỳ mẫn cảm chưa qua.

Chưa kịp phản ứng, cậu ấy đã cựa quậy.

Tôi hoảng hốt nhích ra: "Mấy ngày nữa tớ còn phải thi! Đừng làm nữa!"

Hôm qua đã một trận, thêm nữa chắc tàn phế mất.

Nhưng người trong kỳ mẫn cảm không chịu nghe lời.

Hơi thở nóng hổi của cậu ấy phả lên cổ tôi, giọng trầm khàn: "Vẫn còn vài ngày nghỉ mà."

Tôi: "..."

Có khỏe đến mấy cũng không chịu được đến mức này!

Tỉnh dậy lần nữa đã là xế chiều.

May mà người bên cạnh đã dậy, pheromone cũng tan hết.

Tôi trừng mắt nhìn kẻ đang thỏa mãn: "Cậu muốn khiến tớ ch*t đói à!"

Thôi Trình bưng khay cơm tới, khóe môi nhếch lên rồi vội nghiêm mặt: "Ăn đi."

Thấy vậy, tôi liếc mắt nói: "Chân tớ mềm nhũn rồi, cậu bế tớ đi rửa mặt đi."

Cậu ấy nhướng mày, không nói gì, chủ động bế tôi vào nhà tắm.

Nhưng khi cậu ấy bế tôi đứng dậy, một tiếng "cạch" nhẹ nhàng vang lên.

Tôi theo phản xạ nhìn xuống, khi nhìn rõ vật trên sàn, mắt tôi lập tức trợn tròn.

Một hộp th/uốc ức chế nguyên vẹn?

Sắc mặt Thôi Trình cứng đờ, giọng điệu có chút không tự nhiên: "Nếu tớ nói là vừa m/ua xong, cậu tin không?"

Có đi/ên mới tin cậu!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm