Anh trai không muốn gặp tôi, tôi đành phải ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh xe anh chờ đợi.
Đã qua giờ tan làm từ lâu, tôi đợi thêm rất rất lâu mới được thấy anh.
Bao năm lăn lộn thương trường, anh trai tôi đã rũ bỏ vẻ ngây ngô thuở thiếu thời, chỉ còn lại sự sắc bén đ/áng s/ợ và khoảng cách lạnh lùng.
Ánh mắt anh lướt qua người tôi không chút dừng lại, không một gợn sóng cảm xúc.
Tôi đứng thẳng người, giọng khô đặc: "Anh."
Bước chân anh khựng lại, tiếng cười chế nhạo lạnh buốt:
"Anh? Không phải."
"Dù không cùng huyết thống, anh vẫn là người anh duy nhất của đời em."
"Tôi nhầm sao? Chẳng phải chính em công khai đoạn tuyệt với tôi? Kỷ Hồi, tôi nào có em trai."
Tôi hít sâu nén cay đắng nơi khóe mắt, nhanh chân chặn trước mặt anh, gượng cười chỉ chiếc áo hoodie xanh trên người:
"Anh xem, hôm nay em mặc chiếc áo anh m/ua tặng nè. Anh từng bảo em mặc đồ này đẹp, rất hợp da."
Ánh mắt anh thoáng lướt qua chiếc áo.
"Quên rồi. Tránh ra." Anh bước vòng qua tôi mở cửa xe.
Tôi trơ trẽn chui vào ghế phụ.
Ánh mắt anh liếc sang đầy chán gh/ét và mệt mỏi không giấu giếm: "Xuống đi."
"Anh ơi, đi ăn với em một bữa đi."
"Kỷ Hồi, rốt cuộc em muốn gì? Em nghĩ chúng ta còn có thể ngồi chung bàn ăn xem em diễn trò? Tôi mệt lắm."
Tôi cuống quýt nắm tay áo anh: "Anh à, sinh nhật 18 tuổi, anh từng nói còn n/ợ em một điều ước. Giờ em muốn dùng nó."
Đồng tử Kỷ Thầm khẽ co rúm, vẻ chán gh/ét như bị ký ức ùa về x/é ra khe hở.
Anh sững người, chau mày nhìn tôi chằm chằm.
Hẳn với anh, ký ức ấy cũng ấm áp ngọt ngào lắm.