Xe ngựa lắc lư tiến về phía trước, ta mặc y phục toát ngồi trong ấy, trên tay vẫn ôm khư cây tỳ bà.
Bên ngoài, Quân ngạo nghễ cưỡi ngựa cao lớn, ng/ực ưỡn đầu ngẩng, trên đeo đóa hồng hoa lớn dùng trong hôn lễ. Y khẽ chắp tay nơi, cạnh ti dưới trướng ngừng rải tiền mừng.
Có tử quen biết lời ghẹo: "Cố Hầu tiếng phong ngay cả cưới hoa khôi nương tử đường hoàng như thế.”
Thời buổi này nam phong vốn đã gì, huống chi là gia tộc danh giá. Thế Quân từ nhỏ ngang tàng, lại còn chắp tay đáp: "Hoa khôi nương tử thấy, hoa khôi lang quân hiếm đời nào. Ngày khác đến phủ ta, để các huynh đệ chiêm ngưỡng tẩu cho thỏa."
Nụ cười ngang tàn của y khiến cả phường đờ đẫn.
"Cố Hầu ăn gan rồi, này e rằng bị Lão Hầu đ/á/nh g/ãy chân mất."
"Tiểu Hầu vốn phóng biết này đoạt được mỹ nhân mị nào."
"Chẳng phải nhan sắc, là ở trên tẩm sàng thì... hê hê."
Ta nghe những lời tục tĩu ngoài cỗ xe, lòng chìm vào u ám lối thoát.
"Lý Niệm!"
Khi đoàn xe sắp khỏi phượng hoàng, từ lại tiếng gọi tên ta. Ta nhìn lại phía sau - Hữu Chi chạy đến tóc tai bê ta thì đôi mắt sáng rực. Ta chỉ lạnh lùng liếc nhìn rồi xuống.
Cố Quân nhíu cưỡi ngựa áp sát cửa xe. Giọng điệu thản hỏi: "Ân cũ à?"
Ta hít sâu gật đầu.
Ừ, cũ.
Người với gặp gỡ đều ý nghĩa, kẻ thì là điển, lại là học.
Lâm Hữu Chi ư?
Chính là học xươ/ng m/áu giáng.
Sau ta gật Quân khẽ cười kh/inh bỉ.