"Nó đến rồi!"
Tôi gi/ật mình ngẩng đầu lên, mới phát hiện ánh đèn hành lang chập chờn.
Một luồng khí lạnh lan tỏa.
Là q/uỷ khí.
Q/uỷ khí vô cùng nồng nặc.
Ngay sau đó
"A a a!" một tiếng thét chói tai vang lên từ lớp học của chúng tôi.
M/ộ Khuyết hào hứng nắm tay tôi.
"Mau đi xem kịch đi!"
Tôi: "?"
Thực ra tôi muốn nói, tôi không muốn xem kịch chút nào.
Xét cho cùng, cảnh lệ q/uỷ nuốt chửng á/c q/uỷ, tôi đã xem không biết bao nhiêu lần rồi.
Bây giờ đối tượng bị nuốt chửng lại là Lý Hiểu Thiền, dường như cũng không đẹp mắt hơn.
Ngược lại, vì cơ thể người sống có m/áu thịt, cảnh tượng chắc chắn sẽ đẫm m/áu và gh/ê r/ợn hơn nhiều.
Ôi.
Nghĩ đến đã thấy buồn nôn.
Thế nhưng tôi lại không chống cự nổi sự lôi kéo của M/ộ Khuyết, đành cam chịu để hắn lôi vào lớp học.
Trong lớp học ngập tràn mùi m/áu tanh.
Lý Hiểu Thiền bị các bạn học vây quanh, đùi đầy m/áu, cả khuôn mặt tái nhợt.
Bên cạnh cô ta là một con mèo hoang đang bất tỉnh, trên mặt cũng bê bết m/áu.
Các bạn học xung quanh hoảng hốt hét lên.
"Gọi xe cấp c/ứu nhanh lên!"