14.
Tôi gọi điện Xuyên. Cậu nhanh chóng bắt máy, bên hơi ào.
"Cậu đâu? Tớ có thể đến cậu không?"
Giọng cậu trầm xuống: ăn tối với đạo diễn sản xuất, có thể tiện lắm."
"Tớ xin nghỉ phép với đoàn rồi." rất nhẹ.
Cậu im lặng lúc, rồi "Vậy cậu đi, sẽ tài xế đến đón cậu."
Sau khi đến nơi, mới hiểu tại sao Xuyên nói tiện.
Bữa tối này đóng máy, biên chính Tĩnh.
Lúc bước đến cửa, vô tình bà ấy.
“Âm Âm, sao đến thế?”
Tôi mím môi gạo: "Thi Nhiên bảo đến chung vui."
Thi Nhiên bạn tôi, nữ chính bộ này.
Vừa dứt đã nhận được tin nhắn Nhiên.
[Chị em ơi, tớ bị Mạn Nguyệt h/ãm rồi. Diễn xuất quá tệ, tớ nổi nên đã lườm cái trên trường, thế mà m/ua bài nói tớ cậy nữ chính nên b/ắt n/ạt ta.]
[Giờ còn ve trai ông chủ, tớ dây vào được, căn bản thể đụng đến được.]
Thi Nhiên gửi bức chụp tr/ộm mờ mờ ảo ảo.
Nhìn thoáng đã nhận ra người bên cạnh Mạn Nguyệt chính Xuyên.
Tôi đi chỉ dẫn mà Nhiên đưa, lên sân hai.
Bạch Mạn Nguyệt nhìn chằm chằm vào Kỷ Xuyên, nói vô thức ngùng: "Nghe nói cậu đã nước, ngờ nhanh chóng được cậu vậy."
Quý Xuyên mép: "Nếu vì những gần đây, đã quên mất rồi."
Nụ trên môi Mạn Nguyệt tắt lịm: gì cơ?"
Giọng Xuyên trở nên mất kiên nhẫn: "Tấm bưu có trong tay không?"
Bạch Mạn Nguyệt hiểu: "Tấm bưu nào?"
"Đừng giả vờ ngốc nghếch trước Xuyên tấm danh từ túi vest ra đưa ta.
"Cô tốt nhất nên nhanh chóng trả đồ tôi, không..." Cậu dừng chút, nói trở nên nhạt hiếm thấy: sẽ chủ liên lạc với cô."
Bạch Mạn Nguyệt nắm ch/ặt tấm danh trong tay, khăn mở "Tô Âm Âm bây giờ vẫn giống sáu năm trước, toàn thay gì cả, mà cậu vẫn ta? Rõ ràng cậu biết tớ cậu...”
Lúc đầu, chỉ núp góc khuất hóng chuyện.
Bỗng nhiên bị nhắc đến, cảm thấy khá ngại ngùng.
Diệp Tĩnh vội vàng ôm lấy Nhiên ngạc nhiên, khẽ ho, bà nhỏ giọng: bên nói bản tiếp đi, nội dung ‘chuyên trị trà xanh’."
Tôi hít hơi thật sâu, ngước mắt lên, chạm ánh mắt Xuyên.
Quý Xuyên lùng ngắt lời Mạn Nguyệt: đã nghĩ thông suốt rồi, cậu có hay hưởng đến việc cậu ấy."
Cậu ấy... cậu luôn biết lén sao?
Tôi từ từ quay người, dịch vài bước sang bên cạnh, đến nơi cậu nhìn thấy, sau đó gần bỏ chạy.