22.
Khi nhận mình đã gì, nóng bừng, x/ấu hổ đâu, vội vàng rụt lại, ngồi vị trí của dám anh.
“Cái đó…… cờ thôi, hiểu mà?”
Tôi luống cuống nắm ch/ặt xách, dám ngẩng lên.
Không khí trở nên ắng.
Trong sự tĩnh chỉ có thể nghe tiếng tim mình đ/ập thình chóng ngừng……
“Cô muốn chịu trách nhiệm sao?”
Trong chiếc tĩnh vang lên một giọng điệu châm biếm.
Tôi gi/ật chủ mà ngẩng anh…
Rồi lưng những ngón tay dài của nhẹ gõ lên vô nghiêng đầu, ánh chăm chú tôi.
Đặc biệt trong đôi h/ồn của có quái……
Thôi nào, khoảnh khắc thừa nhận mình đã hoàn toàn tình!
Nhìn gương điển trai của mở miệng thốt lời nào.
Làm mất thời gian một hồi, cả bản thân ngạc cuối cùng nói: “Vậy chịu trách nhiệm như thế nào……?”
Trời ơi, cả đều ngẩn ngơ!
Tôi đồ ngốc à!
Lại câu này!
Rồi ánh vốn đang tỏa sáng rạng rỡ hơn……
Tôi x/ấu hổ muốn xuống đất luôn!
Chưa kịp gì, vội vàng mở xe, đi……
Đúng rồi, đã thẳng!
Tôi hộc tốc nhà, mạnh tay đóng lại.
Chỉ thở dốc một chút, “ting” một tiếng, nhận nhắn.
Tôi bình tĩnh xúc, đang định rút rồi chiếc dây chuyền trong lòng bàn tay.
Ch*t ti/ệt, vốn định trả cho trước khi xuống xe, ngờ xảy chuyện rồi, đã quên mất!
Đau xoa xoa cất dây chuyền đi, rồi lấy ra.
Trên có một bạn mới: ảnh đại diện một cái lưng trai, nickname ghi “QY”.
Tôi có lập đoán của Dịch.
Trong chủ hiện lên cảnh rồi đôi cằm Dịch……
Rồi tay run lên, bấm từ chối……
Giờ muốn ch*t thật!
23.
A a phải sao đây!
Tôi từ chối bạn của ấy!
Liệu ấy có còn muốn chú nữa không?
Trong lòng m/ắng mình cả trăm tám mươi lần, thở dài.
Hừ, khó khăn lắm có một khiến mình rung động, vậy mà tay c/ắt đ/ứt mầm mống nảy nở…
Khi còn đang buồn vì vụt qua, thì nhận một cuộc từ số lạ.
“Mở cửa.”
Giọng quen thuộc từ vang lên, gi/ật mình.
Kiều Dịch?
Anh ấy ở trước cửa?
Chưa kịp định hình mọi chuyện, giọng của vang lên: mở cửa, bị khác cư/ớp mất.”
Hả?
Tôi sững sờ, rồi nghe giọng một gái bên ngoài.
“Wow, trai quá!”
“À, trai ơi, em có thể số liên lạc của không?”
Cái gì! Có dám tán tỉnh trước sao?
Rồi từ đâu lấy hết can đảm đặt sau lưng gi/ận trừng hai gái đang ngơ ngác anh:
“Người của tôi!”
Vừa đã hối h/ận.
Chút khí phách rồi chốc tan biến, còn nữa.
Tôi cẩn thận quay Dịch, sợ rằng vạch trần tôi.
“Ừ, bạn trai của ấy.”
Kiều ấm áp, lòng.
Thình thịch…
Tim đ/ập ngừng.
Đầu óc trở nên mơ màng, thể suy nghĩ.
Anh gì nhỉ?
Tôi bạn gái của ấy?
Trong lòng dâng lên một ngọt khẽ ngẩng đầu, đúng lúc chiếc cằm tế của anh.
Trên xe, vô đã hôn chỗ đó…
Chỉ đây, đỏ bừng.
“Ôi, thật tiếc quá…”
Hai gái trước cuối cùng lưu luyến rời đi.
Tôi thở một cái.
Ngay lúc đó, chợt nhận vẫn đang tôi.
Tôi ấy làngười của tôi!
Tôi muốn trốn đi có không!
“Người yêu, mời ngồi một sao?”
Kiều xoay lại, từ từ cúi xuống, với như nhạo như đáng yêu.
Tôi:……