"Lâm Trì, ngồi cùng bàn nữa?"
Hàng cuối cùng nhai bánh tôi.
Tôi nhìn ánh mắt ở trí kia tôi, chiếc yên trên bàn.
Tần Vân ngồi ở hàng thỉnh thoảng quay nói chuyện ta.
Ngồi xa quá nên nhìn rõ bảng tính chắc bây giờ số cảm cao, ít cao hơn so lúc ngồi ta.
"Đó bởi vì sinh tớ đã g/h/é ta."
Nắp bút bấm kêu lách cách.
"Thấy ngày ngồi nhau, tớ tưởng đã hòa chứ."
"Chưa từng hòa, lấy đâu hòa."
"Nói nhỉ anh bạn."
Vẻ có chút diễn tả: "Cậu có hơi giống o/án ph/ụ đấy."
"Nói b/ậy ạ thế? tớ ưa vẻ gi/ả t/ạo thôi."
Trình nhét nốt nửa bánh miệng: "Rồi rồi."
Mấy ngày theo, nhìn lưng giờ hề có bất kỳ cuộc chạm nào.
Nhưng thoải mái, nhiều, khỏi đ/ối đ/ầu nhau.
Năm chuyển tôi.
Cậu kiểu con nhà điển hình.
Không đứng các môn, mà đẹp nữa.
Hồi nhỏ hiểu xanh gì, biết kẻ lớn thì ngoãn lễ phép, đối thì cao cao thượng, lùng m/ỉa m/ai.
Ban đầu, tai ngày nh/ồi nh bởi những bố mẹ thầy cô.
"Con nhìn nhà xem."
"Học tập vào."
Lúc hiểu yêu quý vậy.
Vì thế quan sát từng li từng tí một.
Tôi phát hiện thích chống cằm bằng trái khi bài thích môn lý, mỗi ngày đều chạy giờ, thích quá gần khác.
Còn nữa, có đọc gốc cây, chiếc phong mới chuyển nhẹ nhàng rơi trang mở.
Cậu quan sát lúc, thỏa mãn kẹp bookmark.
Ánh mắt chạm nhau, tr/ốn sau gốc phát hiện.
Cậu "Tại cứ tớ?"
"Tình cờ gặp thôi chưa."
"Nhà thi đấu siêu thị, tiết tự chọn qua, sân tập lúc mười giờ tối tình cờ à?"
"Thật trùng hợp sao."
Tôi tim đ/ậ p.
Cậu tôi: "Cậu thích phong à?"
Đây chiếc vô hái lúc nhìn hứng thú thứ lắm.
"Không thích."
Tôi buông tay, chiếc phong lảo đảo rơi đất.
"Lâm Trì, tớ nữa, tớ nữa."
Giọng lùng, đẩy xa ngàn dặm.
"Cố có tự mình đa tình."
Tôi cảm thân mình n/ổ tung, x ấu hổ l/uống c uống.
Muốn nói thêm ph/ản bác thốt chữ.
Cố mấp máy môi, nói đó.
Tôi dứt khoát đi, lưng ph/ẫn n ộ.
Cảm thời thơ ấu mãnh liệt nhanh chóng khởi sự ch/án g/h/é Nguyên.
Kể từ ba đại đều cùng trường có cảm giác á/p đ/ảo hoàn toàn.
Càng lớn lên, vẻ đẹp bên càng có thích, lùng gần.
Còn Tần Vân, gần vậy.
Trên bầu vang tiếng sấm ầm, kéo dòng trở lại.
Không ngờ lúc chạy buổi vô nhớ về những chuyện xa xôi thế.
Mới thu ngày, thời tiết gần đây càng thêm đoán.
Dù nghe tiếng sấm đã chạy về ký túc xá ngay, khỏi cơn mưa trút nước.
Hạt mưa to hạt n/ện mấy cái, ch/ặn l chừng.
Tôi ngẩng lên, bên trên chiếc ô màu đen to, cầm ô Nguyên.
Mưa rơi càng lúc càng dày đặc, hối đ/ậ p đất.
Gió cuốn nước mưa tạo bức màn mưa bên mép ô, nh/ốt tán ô.
Bảng liệu bên vô cùng chói mắt, lờ khó.
Biết cao 186 rồi, cần phải tạo tag nhắc mãi thế chứ.
Tôi cao tính thấp, lần phải ngẩng nhìn thật chế.
"Tớ con khỉ chạy bay mưa, quả cậu."
Những ch/âm ch/ọc tuy muộn đến.
Chỉ số cảm +10
M/ỉa m/ai câu mà vui thế cơ à? thầm nghĩ.
"Cố cẩu, ở đây thế?"
"Như đấy, xong thí nghiệm."
Cậu hiệu về tòa nhà thí trước.
"Hôm nay tan sớm, định ăn khuya, tiếc mưa."
Giờ mà Gần giờ sáng gì.
Hình có cuộc thi Cup, tuần hạn chót, xem mấy đêm ít, vậy mà có thể giờ mỗi ngày.
Tên nhóc tiếc sức lực đe` tất cả người.
Mãi lúc mới phát quầng thâm mắt thật rõ ràng, mắt ngầu tia m/áu, trông vô cùng mệt mỏi.
Tuy ô to, che đàn ông cao lớn thì hơi miễn cưỡng.
Chúng đứng gần nhau, gần hơi thở quyện nhau.
Cánh ấm áp chạm áo ư ớ mưa tôi, xua chút lẽo.
Tiếng mưa lớn, ghé sát ta: "Này, phải thích gần khác sao?"
"Lâm Trì, trường hợp cần dựa chiếc ô vượt qua cơn mưa bão."
Tôi ngẩn người, bỗng hơi buồn cười.
Chỉ ý, bảng tính có ổ khóa nhỏ màu xám khẽ động đậy, thể mở tính mới.