Thống Bất Khả Ngôn

Chương 11

07/06/2024 18:15

11

Đêm đến, ta ngủ ở Hành Dương Điện.

Bên ngoài truyền đến tiếng động và tiếng bước chân, Thanh Thảo vội vàng đi vào đáp: “Công chúa, Đại hoàng tử triều Châu bị người ta gi*t rồi, sứ giả đều bị ám sát.”

Ta dùng lòng bàn tay nắm ch/ặt tấm màn, tim ta hồi hộp đ/ập nhanh không thể ngừng lại.

A Hạ, chàng ấy…

Ta kìm nén đôi chân r/un r/ẩy của mình, đi chân trần đến trước cửa điện. Một mùi hương quen thuộc xộc thẳng vào mũi.

Hương vị này giống như rư/ợu hoa đào ta đã uống trên phố Tiểu Tây.

“Thanh Thảo, muội lui ra ngoài trước đi, ta muốn nghỉ ngơi.”

Sau khi Thanh Thảo đi ra ngoài, một bóng người đầy sức sống bước ra từ cửa sổ Hành Dương điện.

Ta thở phào nhẹ nhõm mấy hơi.

A Hạ vòng tay qua eo ta nói: “Thương Thương, đêm nay ta ngủ cùng nàng.”

Trước đây điều kiện không cho phép nên ta và chàng ấy luôn ngủ cùng nhau.

Bây giờ đã một tháng không gặp, thực ra ta đã quen với việc ngủ một mình.

Vì vậy ta chỉ vào chỗ có chăn kia: “Ta ngủ trên ghế dài, chàng ngủ trên giường.”

“Bây giờ ta là công chúa, ta không quen ngủ với người khác.”

Nam nhân hỏi lại: “Người khác?”

Ta gật đầu chắc nịch: “Đúng vậy, là người khác.”

A Hạ rõ ràng là bị ta chọc tức đến cười luôn rồi, “Châu Ngâm Thương, lông cánh nàng cứng rồi.”

Sau một ngày mệt mỏi, đến đêm lại dọa sợ, thấy chàng ấy không sao ta mới yên tâm, lúc này cơn buồn ngủ kéo đến như lấy mạng ta vậy đó.

Ta ngáp dài: “Chàng đã gi*t người, nếu không muốn trốn ở đây thì ra ngoài rẽ phải, thứ lỗi ta không tiễn khách.”

A Hạ không nói nên lời trước lời quở trách của ta, ta lên giường và chàng ấy đang một mình xử lý vết thương trên mặt đất.

Trong lúc ta đang buồn ngủ, ta cảm nhận được hơi thở của nam nhân bên cạnh, chàng ấy tự nhủ: “Lúc đó nàng bảo ta đặt tên cho nàng, ta vốn nghĩ ta họ Châu nên mới bảo nàng lấy họ của ta.”

Chàng ấy đặt tên ta là Ngâm Thương…

“Thương Thương, nhớ kỹ tên ta, ta tên Châu Thương Dục.”

Hóa ra tên chàng ấy là Châu Thương Dục.

ta buồn ngủ đến mức không thể mở mắt ra, nhưng vẫn còn có chút ý thức: “Còn Hạ Duyệt Khanh thì sao?”

Nam nhân đưa tay véo vành tai ta: “mẫu hậu họ Hạ, cho nên ta chọn cho ta họ Hà, Duyệt Khanh, Duyệt Thương Thương, duyệt nàng(thích) đó đồ ngốc…”

Sau khi nghe điều này, cuối cùng ta cũng chìm vào giấc ngủ với sự hài lòng.

Duyệt Khanh, hóa ra là “duyệt” ta đó à…

Một đêm ngủ ngon.

Sáng hôm sau khi ta dậy sớm, trong Hành Dương Điện đã có hai bình rư/ợu hoa đào.

Ta đi chân trần đến bên giường, mở vò rư/ợu và bắt đầu uống.

Thanh Thảo là một người rất có mắt nhìn, cho dù cô ấy có cảm thấy gì đó không đúng cũng sẽ không làm gì với ta cả.

Bởi vì cô ấy nói: “Nô tỳ đã bắt đầu phục vụ cho công chúa, vậy thì mãi mãi sẽ đứng về phía công chúa.”

Ta rất hài lòng, nữ nhân trong thâm cung nhất định phải có một người hầu trung thành ở bên cạnh, đây là luật thép luôn rồi.

Thanh Thảo đối với ta rất tốt nên ta đương nhiên không thể đối xử tệ với cô ấy được.

Thế là ta mở hộp trang sức và đưa cho cô ấy tất cả mặt dây chuyền trang sức: “Hãy giấu chúng một cách bí mật, hoặc nhờ người đáng tin cậy đổi lấy bạc ở ngoài cung.”

Ta biết rằng có lẽ thời gian ta sống trong cung điện này không còn nhiều nữa.

Thanh Thảo khóc: “Nô tỳ sẽ thay công chúa chuẩn bị.”

Ta nhìn bóng lưng cô ấy: “Đồ ngốc, những thứ đó là ta cho muội đó.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Tôi nghe thấy tiếng lòng của mục tiêu công lược

Chương 10
Tôi đã công lược Tần Hoài suốt 3 năm, làm người “vợ” hiền thục nhất, chăm sóc anh từng li từng tí, vậy mà vẫn chẳng thành công. Hệ thống thở dài: [Cậu là lứa kém nhất mà tôi từng dẫn dắt.] Sau khi rời khỏi hệ thống, tôi thấy cả người nhẹ nhõm. Tôi biết Tần Hoài chưa từng thích tôi, kết hôn với tôi cũng chỉ là vì tức giận với bạch nguyệt quang mà thôi. Hôm đó, tôi vẫn đưa tập tài liệu cho anh, nhưng lần đầu tiên không chủ động hôn anh, cũng chẳng nói câu “em yêu anh”. Tôi nhìn môi Tần Hoài không hề động đậy, nhưng trong tai lại vang lên giọng nói của anh: [Sao hôm nay vợ không hôn mình? Bây giờ mình sống được là nhờ nụ hôn buổi sáng của vợ đấy, có phải hôm qua mình quá hung dữ với em ấy không? Cái hệ thống chết tiệt này bắt mình phải làm lốp dự phòng bám đuôi, vợ tốt thế này sớm muộn cũng bị mình dọa chạy mất. Thật muốn đè em ấy xuống ngay cửa ra vào rồi… Bíp bíp bíp…] Sáng sớm tinh mơ, tôi chỉ cảm thấy tai mình vừa bị tra tấn…
456
4 Hàng hạng hai Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm