Dù say nhưng tôi vẫn còn chút tỉnh táo.
Tai đỏ bừng, tôi vội buông anh ra.
Lâm Lâm trợn mắt kinh ngạc:
"Tống Yến, anh..."
Tôi lảng tránh:
"Tôi đã hoàn thành thử thách rồi, chúng ta không cần uống rư/ợu nữa."
Thương Xích vẫn giữ vẻ lạnh lùng dù tay siết cổ tay tôi đến nóng ran.
Anh đỡ tôi ra khỏi quán bar, bế thốc tôi lên khi thấy tôi loạng choạng.
[Vợ khi say dễ thương quá]
[Chắc phải say mới hôn mình]
[Lần đầu bế vợ, muốn bế suốt đời]
Xe chạy, tôi nôn hết lên vest cao cấp của anh.
Tôi nghĩ rằng, tôi sẽ nghe thấy tiếng lòng của anh ấy bực bội hoặc khó chịu, nhưng không ngờ trong lòng anh lại nói:
[Nôn ra cho đỡ mệt]
[Về cho vợ uống mật ong]
[Đáng lẽ phải đến sớm hơn!]
Về biệt thự, anh chăm sóc tôi từng chút một: lau miệng, tắm rửa, thay đồ.
Tôi thiếp đi trong vòng tay ấm áp.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, ký ức ùa về nguyên vẹn.
Tôi thật sự đã chủ động hôn Thương Xích!